Chương trước
Chương sau
Từng chữ từng chữ khiến người ta lạnh thấu xương, Chu Bá mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng mà hắn là đệ đệ của quý phi, Vũ Đức Vương dù sao cũng sẽ không động đến hắn, hắn thầm nhủ trong lòng.

"Vương gia chỉ là... chỉ là hiểu lầm thôi. Tiểu nhân cũng chưa có làm gì, xin vương gia bớt giận."

Hắn đã hạ giọng đến mức này, hắn không tin Vũ Đức Vương không nể mặt tỷ tỷ hắn.

Lý Long Mộc nhìn kẻ trước mặt, Chu gia, Đoan quý phi. Nếu đã không nhắc thì thôi, nếu đã nhắc đến, thù mới nợ cũ hắn tính hết một lần.

"Phế."

Chỉ một chữ. Trần Chân nhận lệnh bước đến, kiếm vừa rời khỏi vỏ đã nghe một tiếng kêu thất thanh thê thảm vang lên, máu bắn tung toé, bàn tay của Chu Bá lìa đôi. Trần Chân sắt mặt không đổi thu lại kiếm lùi về, từ đầu đến cuối không một cái chớp mắt. Tất cả những người ở đây đều bị doạ cho mất hết hồn phách.

Cô không nhìn thấy cảnh đó, vì trước lúc Trần Chân xuống tay, Lý Long Mộc đã ôm cô vào ngực hắn, dùng hai tay che lại tai cô. Nhưng mà cô có thể tưởng tượng được, toàn thân cô phát run, hôm nay cô đã gây ra chuyện lớn gì thế này.



"Nếu chuyện hôm nay bất kỳ kẻ nào truyền ra ngoài, thì hắn chính là tấm gương cho các ngươi."

Lý Long Mộc để lại một câu rồi bế cô rời đi. Cho tới khi Chu Bá được người của Chu gia mang đi, Dung ma ma mới lấy lại được hồn khách.

Thiếu niên kia… không đúng rõ ràng là một tiểu cô nương. Không thể sai đâu, lúc búi tóc chẳng khác gì một nam tử. Nhưng khi xõa tóc ra, bà chắc chắn đó là một nữ nhân. Bà làm ma ma của Xuân Hương Lầu 30 năm rồi, không lẽ không nhìn ra.

Nữ nhân của Vũ Đức Vương, có kẻ chán sống mới dám động vào. Vậy mà bà lúc trước còn có suy nghĩ kia, cũng may, cũng may là nơi này của bà vẫn còn.

Bên trong Linh Sam Viện bao trùm một bầu không khí không nói thành lời. Cô ngồi trên giường nhìn Lý Long Mộc từ lúc về đến giờ vẫn không lên tiếng, cả người tản ra sự lạnh lẽo, cô biết hắn đang cực kỳ tức giận.

"Long Mộc... xin lỗi, huynh đừng như vậy được không? Huynh như vậy ta rất sợ."

Cô thật sự sợ hắn như thế, cô cảm thấy xa lạ.

Hắn nghe được lời này, tâm tình đang âm lãnh cũng thu lại mấy phần. Hắn cũng không muốn làm Thạch sợ hắn, nhưng mà nếu không trừng phạt y thì không được. Hắn quá dung túng y rồi.

"Không biết đó là nơi nào hay sao? Sao ngươi có thể đến đó?"

Chỉ cần nghĩ Thạch đến đó, ngắm mấy vũ nữ kia ca múa là hắn đã cảm thấy phát điên rồi. Vừa mới hôm trước còn hứa với hắn không thân mật với người khác, quanh đi quẩn lại liền đi vào kỹ viện mua vui.

"Xin lỗi, tại ta tò mò nên mới vào đó."



"Ngươi không biết chẳng lẽ Cẩm Tú không cản ngươi?"

"Cẩm Tú có cản, nhưng là tại ta muốn vào."

Cô vội giải thích, cô không muốn vì chuyện này mà liên lụy con bé, Cẩm Tú đúng là đã cản cô.

Lý Long Mộc nghe được câu trả lời càng tức giận. Thạch vào đó thì thôi đi, nhưng vì sao gặp rắc rồi lại không nói cho bọn người kia biết y là người của hắn. Chỉ cần nói ba chữ Vũ Vương Phủ, hắn không tin khắp Thiên Lý này có kẻ nào dám động đến y.

Lại nói đến cái tên biến thái Chu Bá kia, dám dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào tóc y. Hắn phế một cánh tay, xem như đã quá nhân từ với hắn ta rồi. Nhìn Thạch vẫn đang ngồi trên giường, mái tóc đen mượt xoã trên lưng, hắn bỗng nhiên đứng lên.

Đang ngồi đột nhiên thấy Lý Long Mộc đi về phía mình. Còn đang sợ không biết có phải hắn tức giận muốn đánh mình hay không thì bàn tay cô đã bị hắn nắm kéo đi.

"Long Mộc huynh muốn đưa ta đi đâu?"

"Gội đầu."

Cô ngẩn người cứ thế để hắn kéo sang gian phòng bên cạnh, hắn phân phó Cẩm Tú chuẩn bị nước. Cô nhớ tới cảnh cái bàn tay của tên béo ú kia nắm lấy tóc, tự nhiên cô cũng cảm thấy tóc mình đúng là bẩn, cần gội rửa.

Điều khiến cô sốc hơn là, Lý Long Mộc vậy mà muốn tự mình gọi đầu cho cô. Nhưng hắn đây là đang gội đầu sao, rõ ràng là xem tóc cô như quần áo mà vò, cô đau đến nhíu mày.

"Lý Long Mộc, huynh có biết gội không vậy, đau quá."

Hắn khựng tay lại, không nói gì đứng lên đi ra ngoài, để Cẩm Tú vào hầu cô gội đầu. Cô cũng không biết làm thế nào mới phải, chỉ có thể thở dài.

Bên dưới gốc Linh Sam, Lý Long Mộc cố gắng trấn tĩnh bản thân. Vì sao dạo này tâm tình hắn rất dễ bị Thạch kích động.

Cô gội đầu xong ra ngoài không thấy Lý Long Mộc đâu, còn tưởng hắn đã về viện của mình. Không ngờ lúc bước vào phòng, đã thấy hắn ngồi ở đó.

"Lại đây."

Cô ngoan ngoãn như một con cún con đi lại cạnh hắn, hôm nay cô đã gây ra quá nhiều rắc rối rồi. Hắn kéo cô ngồi xuống ghế, lại đứng bên cạnh lấy khăn nhẹ lau tóc cho cô. Cô cảm thấy sức chịu đựng của hắn đối với cô thật là vô hạn. Cho dù hắn giận đến đâu cũng không quên quan tâm cô. Hắn lau tóc rất nhẹ, lại chậm rãi giống như sợ làm cô đau. Cô đột nhiên đứng lên xoay người ôm lấy hắn.

Hắn không nghĩ Thạch sẽ chủ động ôm lấy mình, cho nên nhất thời không phản ứng kịp.

"Long Mộc cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã làm chỗ dựa cho ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.