**Pháp Trường.
Cô bị đeo gông vào cổ, toàn thân đầy thương tích dẫn ra pháp trường. Từng bước từng bước, cô lê đôi chân trần trên nền tuyết lạnh lẽo thấu xương. Xung quanh có rất nhiều dân chúng vây kín bên dưới.
Họ nào biết cô là ai, họ đến chỉ là để xem cô là kẻ nào. Là kẻ nào to gan đến mức giết công tử của Chu gia, còn buôn lậu gạo. Tội trạng của cô đã được dán khắp thành, như bố cáo cho cả thiên hạ cùng biết.
Đao phủ đá mạnh vào chân cô, bọn chúng ép cô quỳ xuống. Trong đám đông dân chúng cô nhìn thấy Thập Tứ, bọn họ lẫn trong đám người, đưa mắt nhìn về hướng cô, lòng cô khẽ run.
Bọn họ vì sao lại ở nơi này? Không lẽ, không lẽ bọn họ vì cô mà muốn cướp pháp trường hay sao? Không được, nếu bọn họ làm vậy, Long Mộc sẽ gánh tội tạo phản, tuyệt đối không được.
Cô ra sức lắc đầu, cô không muốn vì mình liên lụy bọn họ, liên lụy Long Mộc. Cô đã hối hận rất nhiều, vì sao cô lại theo Chu Bá làm gì, hắn buôn lậu thì liên quan gì đến cô. Cô ước thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó. Cô nhớ Long Mộc, cô đã hứa sẽ đợi hắn trở về, nhưng cuối cùng người thất hứa lại là cô.
Từ khi bị bắt, bị dùng hình ép cung, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Lý Long Mộc, nghĩ đến việc hắn trở về thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481645/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.