Thấy tiểu thư muốn bước lên, Thập Tứ đưa tay ngăn lại. Không phải hắn không có lòng nhân từ, mà những chuyện như thế này không nên can dự vào. Có thể ban ngày ban mặc ra tay đánh người, đều là những kẻ không nên dây đến.
Việc lần trước cô cũng rút kinh nghiệm, cho nên khi Thập Tứ cản cô, cô cũng biết đành xoay người đi không muốn để ý đến.
Nhưng mà vừa xoay người, đập vào mắt cô lại là một cảnh tượng khiến cô không thể dương mắt làm ngơ. Một tiểu cô nương quần áo cũ kỹ bị xé rách vài mảnh, không ngừng quơ tay khắp nơi, cô ấy không nhìn thấy đường.
"Cha, cha ơi."
Cô nương đó vấp phải bậc cửa ngã nhào, nhưng bàn tay vẫn không ngừng mò mẩn trên mặt đất, đến bên cạnh ông lão vừa bị đá văng từ trên lầu hai xuống.
"Cha ơi, cha ơi."
Cô gái mù run rẩy đưa tay sờ má cha mình, mùi tanh và nhếch nhác của máu làm cô sợ hãi. Cha con bọn họ chỉ muốn bán tiếng hát kiếm tiền sống qua ngày. Bọn họ chưa từng làm chuyện gì hại ai, vì sao, vì ông trời lại bất công như thế. Bọn nhà giàu kia không những muốn vũ nhục cô ở chốn đông người. Cha cô vì bảo vệ cô, cũng bị bọn chúng xuống tay tàn nhẫn, trên đời còn có thiên lý hay không.
Nhìn hai cha con bọn họ, lòng Hà Linh dâng lên một sự phẫn nộ cùng chua xót, khoé mắt có chút cay cay
Phía sau cô là một đám công tử nhà giàu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481630/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.