Chương trước
Chương sau
Trần Chân bắt lấy chú chim bồ câu gỡ lấy mật thư ở chân của nó mà giao cho Lý Long Mộc. Tay hắn vò nát mảnh giấy nhỏ, Lý Nhật Trung, ông ta thật sự cho người bao vây cả Trấn Quốc Phủ và đồi Hà Khê. Đừng nói là nàng cả Bồ Long và mẫu hậu ông ta cũng có thể xuống tay, đúng là kẻ máu lạnh vô tình.

**Đồi Hà Khê.

Đêm sương lạnh lẽo lòng người càng lãnh lẽo hơn, Thanh Loan nhìn kẻ trước mặt, nàng đã nghĩ có lẽ bản thân nên trở vê Đế Đô một chuyến, lại không ngờ người đã tìm đến đây.

"Bệ hạ đêm khuya đến nơi này có việc gì?"

Lý Nhật Trung nhìn nữ nhân trước mặt, đời hắn luôn cảm thấy nợ nàng, nhưng cho dù là vậy thì đã sao, hắn hiện tại sẽ không để ai cản bước chân của hắn.

"Long Mộc đã đưa người đến đây, nó đã biết được những gì?"

Hắn không thể không đề phòng, nếu Long Mộc biết được chuyện năm xưa, vậy hắn nhất định không thể giữ lại.

Thanh Loan thoáng chút rùng mình, nhưng rất nhanh lại cười như có như không.

"Bệ hạ nghĩ nếu nó đã biết còn bình yên đến giờ này sao?"



Cho dù hắn tin tưởng Thanh Loan sẽ không nói ra, nhưng Long Mộc lòng nó sâu như biển, hắn cũng không thể dò hết.

"Bệ hạ, cô nương ấy không phải nàng ta."

Nhìn bóng lưng Lý Nhật Trung rời đi, nàng muốn nói thêm một câu, cho dù nàng biết mọi lời nói bây giờ hắn sẽ không để vào tai, nhưng nàng vẫn muốn nhắc nhở hắn.

Lý Nhật Trung dùng bước, một cơn gió thổi qua hoa mận bay đầy trời, hắn vẫn còn nhớ ở chính nơi này hắn đích thân tiễn nàng đi, mỗi bước chân trên đất Trường Yên này điều có hình bóng của nàng. Phải hay không lòng hắn rõ hơn ai hết, nếu hắn cho là phải thì chính là như thế.

"Bồ Long hay nó, nàng chỉ được chọn một.". Ủ𝗇g‎ hộ‎ chí𝗇h‎ chủ‎ 𝚟ào‎ 𝗇ga𝔂‎ ﹢‎ T‎ 𝚁𝑢MT𝚁𝖴𝖸E𝙽.V𝗇‎ ﹢

Hắn rời đi để lại nàng sững sờ đứng ở đó, một bên là máu mủ của nàng, một bên là giọt máu duy nhất của họ Triệu nàng phải chọn thế nào đây.

**Trấn Quốc Phủ.

Cô không nghỉ lời mình nói trước đó lại thật sự được truyền đến Lý Đế, người đột nhiên xuất hiện giữa đêm càng làm cô có hơi sợ hãi.

"Bệ hạ người rút cuộc muốn gì ở ta?"

"Trở thành phi tử của trẫm."

Hắn không vòng vo trực tiếp vào vấn đề, cô có chút kinh hoàng, phi tử không thể nào, đừng nói Lý Nhật Trung đáng tuổi cha cô, chỉ với việc cô đã là người của Long Mộc cô tuyệt đối không phụ lại lời ước hẹn của bọn họ.

"Ta đã là người của Long Mộc, bệ hạ hà tất phải cùng nhi tử mình tranh giành nữ nhân, ta không phải người đó."



Cô biết Lý Nhật Trung chính vì gương mặt này của cô mà chấp niệm.

Lý Nhật Trung khẽ nhắm mắt, trong một khắc hắn muốn tự trấn định chính mình vì không muốn nỗi cơn thịnh nộ với nàng, cho dù nàng có là người của ai đi chăng nữa hắn cũng không quan tâm.

"Trẫm không để tâm, theo trẫm về Đế Đô."

Cô bất lực nhìn người này, cô không hiểu, vì có gì lại ngoan cố đến vậy cô cảm thấy bực bội, bị người khác xem là thế thân, lại là thế thân của người đã chết, là cảm giác thế này sao.

"Lý Nhật Trung tôi đã nói tôi không phải Lý Mộc Cầm, có phải ông điên rồi không?"

Cô nghĩ ông ta đúng là điên rồi, chỉ có kẻ điên mới hành động như thế, cướp vợ của con, đúng là điên loạn.

Nhìn thấy sự chán ghét cùng khinh bỉ trong ánh mắt nàng, tâm tình hắn đột nhiên mất khống chế, hắn có thể để nàng hận hắn, nhưng không cho phép nàng khinh bỉ tình yêu hắn dành cho nàng.

"Trẫm nói cho nàng biết, thiên hạ này ngoài trẫm ra không có kẻ nào thật lòng với nàng cả. Nam nhân trên đời không ai mà không bị quyền lực che mờ mắt."

Cô không hiểu, lời ông ta nói là có ý gì, nhưng cô tin Long Mộc không phải người như thế, hắn đã từng nguyện ý vì cô mà rời bỏ quan trường, lang bạt khắp nơi.

"Long Mộc sẽ không như vậy ta tin chàng ấy."

Lý Đế cười, nụ cười đầy chế giễu nhìn nàng, nếu nàng đã tin như thế vậy hắn cho nàng thấy cái gì gọi là cả đời không bội ước.

"Nàng có biết vì sao Long Mộc trở về liền biệt vô âm tín không, bởi vì hắn sắp đón vương phi vào phủ."

Cô nghe câu này như sét đánh bên tai, cái gì mà đón vương phi vào phủ, không thể có chuyện đó. Long Mộc rời đi hơn hai tháng, cô luôn cho rắng hắn bận giải quyết chuyện của bọn họ, dù sao người mà hắn đối đầu cũng là vua một nước vì sao lại trở thành hắn sắp kết hôn.

"Là ngươi ép chàng ấy?"

Cô nghi ngờ nhìn Lý Nhật Trung, nếu không phải do ông ta ép, Long Mộc chắc chắn sẽ không làm vậy với cô.

"Nàng nghĩ Lý Long Mộc là ai, trẫm có thể ép nó hay sao?"

Cô nhớ Lý Long Mộc cũng đã từng nói với cô, thiên hạ này chuyện hắn không muốn làm không ai có thể ép hắn, cho dù là phụ hoàng hắn cũng không. Tim cô như bị cái gì đó bốp chặt, nhưng cô không tin, nếu không tận mắt nhìn thấy nếu không nghe chính miệng hắn nói cô nhất định không tin.

Cô không tin lời Lý Nhật Trung nói, cô không quản ngày đêm phi ngựa từ Trường Yên trở về Đế Đô.

Khi đến Đế Đô mặt trời cũng khuất sau núi, nhưng thứ cô nhìn thấy là gì đây.

Cô phát hiện ra cả một đoạn đường trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ, việc này là biểu thị cho điều gì? Trần Chân từng nói với cô Thiên Lý Quốc có một tục lệ, ngày tết sẽ treo lồng đèn đỏ cùng câu đối trước cửa nhà, ngoài ra nếu là hoàng thất thành hôn, người dân cũng sẽ treo đèn lồng trong bảy ngày như một lời chúc phúc.

Vũ Vương Phủ khắp nơi lồng đèn đỏ treo cao, từ trong ra ngoài một màu đỏ rực chói mắt, thấy cô đi vào, tất cả người hầu trong phủ đều hoá đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.