Tất cả lão thần điều cuối đầu bọn họ sao không hiểu ý trong lời nói của điện hạ, điện hạ muốn bọn họ thuận theo Vũ Đức Vương để giữ mạng.
Lý Chính cầm lấy trường kiếm, hôm nay huynh đệ bọn họ chỉ có thể đi bước này.
"Như Ý xin lỗi nàng."
Hắn biết bản thân khó bảo toàn, thứ hắn lưu luyến cũng chỉ có nàng cùng với Quốc nhi và cả hài tử chưa chào đời của bọn họ, hắn tin tưởng Long Mộc không đuổi cùng giết tận.
Một cơn gió thổi quan, cả Tử Cấm Thành như kéo theo mây mù u ám, bao trùm hàng vạn sinh linh.
Lý Long Mộc hạ lệnh xuống, trước Càn Nguyên điện tiếng đao kiếm va vào nhau, từng người từng người ngã xuống Lê Phong cùng với Cấm Tử Quân và Cấm Lan Quân liều mình bảo vệ Thái tử, bọn họ cứ như những con thú hoang lao vào chém giết lẫn nhau, trên hiến trường người sống ta chết, nào có tình người hay chỗ cho lương tâm cắn rứt.
Lý Long Mộc vượt qua vô số binh đao, hắn giống như một sát thần, diệt hết những kẻ ngán chân hắn, máu tươi bắn lên mặt hắn, càng giống như tu la bước ra từ địa ngục hướng Lý Chính mà đi đến.
Tiếng trường kiếm va vào nhau, bây giờ trong mắt họ chỉ toàn là tơ máu, sói và mãnh hổ kẻ nào ngã xuống trước.
Hà Linh giật mình tỉnh giấc, cô không biết mình bất giác đã ngủ quên từ lúc nào, cô vội đưa tay về phía Lý Đế, cả thân thể hắn đã lạnh ngắt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481541/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.