☆☆Hai năm sau.
Hà Linh đã không còn làm giáo viên dạy sử nữa, cô mở một tiệm cà phê nhỏ cho riêng mình.
Cô cũng chẳng còn đến những con đường sách, cô sợ, sợ vô tình trong những trang sách có tên anh, trái tim cô đã để lại điện Càn Nguyên cùng chàng thiếu niên năm ấy.
"Xin chào quý khách."
Một người đàn ông lịch lãm, tring bộ tây trang sang trọng bước vào, nữ nhân viên nhanh chóng chào hỏi. Vị khách ấy không một lời đi thẳng lên tầng hai chọn chỗ khuất nhất mà ngồi.
"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"
Nhân viên lịch sự mà hỏi, chỉ là ánh mắt người này có chút bức bách làm cô bé nhân viên có chút sợ.
"Một ly đen không đường."
"Phiền anh đợi một lát.
Cô bé nhân viên đang định rời đi thì giọng nói của vị khách này lại vang lên.
"Cho tôi hỏi cô chủ có ở đây không?"
Cô bé nhân viên lại lần nữa đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, làm ở đây gần hai năm, chưa từng có đàn ông lạ đến đây tìm chị đại của bọn nó, bạn bè của chị ấy moi người ở quán điều biết cả, cô bé có chút hoài nghi, nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
"Dạ chị Linh thường đi chợ mua trái cây phải 9 giờ mới đến, anh là bạn của chị ấy ạ?"
" Ừm".
Người đàn ông chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về cửa sổ, phía dưới dòng người xe cộ tấp nập, thành phố khói bụi này hắn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481535/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.