Cứ như vậy, mấy chục ngày trôi qua. Ta đã nghĩ sẽ không còn gặp lại hắn nữa, thì bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng sáo du dương.
Âm điệu trong trẻo vang vọng khắp gian nhà, rơi vào tai ta, khơi gợi một cảm xúc thuần khiết, mộc mạc nhưng đầy rung động, tựa như nỗi niềm thiếu niên chân thành.
Ta đặt bút xuống, bước ra cửa sổ ngóng nhìn, thấy một người tay cầm sáo ngọc, đứng dưới tán cây rậm rạp. Một bộ trường sam bằng lụa trắng như tuyết, tay áo rộng bay phất phơ theo gió, dáng hình nhẹ nhàng thanh thoát, khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.
Tuy nhiên, khi ta vui mừng chạy tới, khuôn mặt thanh thoát đầy tiên khí của hắn lại chầm chậm quay về phía ta, hỏi một cách thản nhiên:
"Phải đợi đến tối sao?"
Ta: "…"
Ngoài sân có một chiếc xe ngựa lớn, trên xe là Uyển Phương và cặp song sinh. Ta vội vàng nhỏ giọng đáp: "Tối hay không tối đều được."
Ba người nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi.
"Cái gì cũng được sao?"
Nghe vậy, Diêm La Tích vốn vừa nghiêm túc lạnh lùng bỗng nở nụ cười. Hoá ra, không chỉ sự vững vàng điềm tĩnh mới khiến một người đàn ông toát ra sức hút, mà ngay cả một chút dịu dàng hiếm hoi cũng có thể khiến lòng người run rẩy.
Uyển Phương thấy vậy, ngay lập tức kéo cặp song sinh rời đi.
Cả sân vắng lặng.
Ta còn chưa kịp định thần, đã bị hắn ôm vào lòng, cùng với một nụ hôn ngọt ngào tựa mứt quả, ngậm trong miệng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nhu-me/3651908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.