Bàn tay hắn với những vết chai sần, nhẹ nhàng vuốt ve, từ tấm áo mỏng sau lưng, lần xuống vai ta một cách đầy ám muội. Giọng nói mang theo sự dụ dỗ, trầm thấp vang lên: "Nàng không muốn hỏi tại sao sao?"
"Ta không biết."
"Nàng từ nhỏ đã tinh anh, sao lại không biết?"
"Có lẽ do ngươi ngu ngốc."
"Đúng vậy, còn ai ngu ngốc hơn ta?"
Ta mở mắt, chạm vào đôi mắt bình thản của hắn, chỉ nghe tim mình đập mạnh từng nhịp: "Ta không có ý cười nhạo ngươi, chỉ là ngươi làm như vậy, e rằng sẽ bị liên lụy."
"Vậy phải làm sao?"
Hàng mi dài của Diêm La Tích khẽ cụp xuống, thoáng một tia dịu dàng vụt qua.
"Nhưng ta không đành lòng nhìn nàng chịu khổ."
Vài câu ngắn ngủi, như một cơn mưa lớn trút xuống trái tim ta, khiến toàn thân ta ướt đẫm, lạnh buốt tận xương.
"Đừng khóc nữa."
Chàng thanh niên trước mắt cúi đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt ta, như đang che chở cho một chiếc bình sứ quý giá dễ vỡ.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cặp song sinh mang tới cho ta một thùng nước nóng.
Sau khi tự tắm rửa xong, ta để tóc xõa xuống và đứng ngẩn ngơ trước cửa.
Lúc này đã chạng vạng, những tầng mây dày đặc vẫn phủ kín bầu trời. Ánh tà dương tựa như một con cá bơi chậm rãi dưới biển sâu, thi thoảng lấp lánh phản chiếu lớp vảy vàng.
Nơi này dường như cách xa kinh đô, ít người qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nhu-me/3651907/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.