Liễu An tỏ vẻ thực vô tội, trừng hắn làm cái gì? Hắn không phải là sợ Cố cô nương còn nghĩ không ra, vì thế mới nói cẩn thận chút sao? “Đông Nghĩa thư viện tổ chức một cuộc thi văn nhã, ở ngay Cẩm Tú tửu lâu, nói muốn cùng học sinh của học đường Tần phu tử tham khảo học vấn, giao lưu lẫn nhau, xúc tiến học thức. Nói thì rất dễ nghe, kỳ thật chính là đài thi đấu của hai bên học đường, tuyển ra mấy học sinh tới thi đấu mà thôi.” 
 Cố Vân Đông nghe được liền nhíu mày, “Ta nhớ rõ, học đường của Tần Văn Tranh, lớn tuổi nhất cũng mới chỉ mười hai tuổi đi. Đông Nghĩa thư viện đây là tính toán ỷ lớn hϊếp nhỏ sao?” 
 “Cũng không phải sao, mọi người đều nói như vậy. Cho nên Đông Nghĩa thư viện thanh minh, học sinh của thư viện bọn họ tham gia thi đấu đều là dưới mười tuổi. Hừ, ai không biết tiểu tâm tư này của bọn họ chứ, dưới mười tuổi, đều tìm mấy hài tử chín tuổi kia vẫn là phù hợp. 
 Liễu An vừa nói tiếp liền sinh khí, học sinh của Tần phu tử không chỉ tuổi còn nhỏ, hơn nữa nhân số cũng ít, tổng cộng không đến hai mươi người. 
 Cố tình Đông Nghĩa thư viện lại nói, tuy rằng học sinh của Tần phu tử ít, nhưng nghe nói Tần phu tử thu đồ đệ yêu cầu phá lệ nghiêm khắc, cho nên học sinh của hắn đều sẽ có thiên phú học tập cực tốt còn đều là thần đồng thông minh, nghiêm túc mà nói vẫn là Đông Nghĩa thư viện bọn họ yếu thế. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082479/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.