A Miêu đang giá xe ngựa liền kéo dây cương chuyển hướng xe ngựa sang một bên nhường đường, trong miệng còn nói thầm, “Đường trong thôn hẹp như vậy, cưỡi ngựa nhanh như vậy để làm gì? Không biết sẽ đụng phải người sao?” 
 Cố Vân Đông cũng đã vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, quả thực nhìn thấy cái người cưỡi ngựa rất nhanh từ xa mà đến là người mà mình nhận thức. 
 Nàng giơ tay chào hỏi, “Liễu An.” 
 Liễu An sửng sốt, tập trung nhìn lại, tức khắc kích động thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống. 
 Hắn vội kéo lấy dây cương ngừng lại, ngay sau đó xuống ngựa bước nhanh đến, cao hứng nói, “Cố cô nương, các ngươi đã trở lại? Vừa trở về sao? Thật tốt quá.” 
 Một mắt khác, lại thấy được Thiệu Thanh Viễn ở trong xe ngựa, tức khắc càng thêm hưng phấn, “Thiệu công tử cũng đã trở lại?” 
 Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, hỏi hắn, “Ngươi là tới tìm thiếu gia các ngươi sao?” Còn cố ý cưỡi ngựa tới, xem ra là có việc gấp. 
 Liễu Duy là do Thiệu Thanh Viễn gọi tới hỗ trợ, hắn đi Vĩnh Ninh phủ tìm Cố Vân Đông, sự tình trong thôn tự nhiên muốn an bài cho tốt. 
 Liễu Duy tốt xấu gì cũng là thiếu gia của Liễu gia, sinh ý trong nhà lớn như vậy, tuy rằng ngày thường là thiếu gia ăn chơi trác táng không đáng tin cậy, nhưng cũng là từ nhỏ mưa dầm thất đất học được không ít, để hắn quản lý một cái xưởng nhỏ tự nhiên không thành vấn đề. 
Hơn nữa thân phận của hắn, thôn dân trong thôn đối với vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082478/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.