Này không phải là cái người đưa cho mình màn thầu trắng sao? Biển Nguyên Trí chớp chớp mắt, cho nên, là biểu tỷ nói hắn đưa cho mình sao?
Vậy người trước đó cho hắn nửa cái màn thầu, cũng là người của biểu tỷ sao?
Hắn bỗng nhiên cong cong mi mắt, cười đến thật cao hứng.
Thiệu Thanh Viễn chú ý tới tầm mắt của hắn, không khỏi hướng hắn nhìn thoáng qua.
Biển Nguyên Trí vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm. Chỉ là khóe mắt dư quang nhìn nhìn Thiệu Thanh Viễn múc cháo cho Cố Vân Đông, không khỏi âm thầm nghĩ, nguyên lai đây là biểu tỷ phu a.
Nhìn so với tỷ phu tốt hơn, về sau biểu tỷ khẳng định sẽ hạnh phúc, khẳng định.
Một bàn người yên lặng cơm nước xong xuôi, Thiệu Thanh Viễn mới nói, “Trong chốc lát sẽ có người lại đây.”
Cố Vân Đông nhướn mày.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn nhìn canh giờ, ngay sau đó đi đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn dòng người qua lại phía dưới.
Một lát sau, liền thấy có một phụ nhân có chút quen mắt đi tới, ngẩng đầu lên hướng bên này nhìn thoáng qua.
Sau khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, lại nhanh chóng cúi đầu.
Người này, chính là thϊếp thất của Cố Cương, Thẩm thị.
Trong tay Thẩm thị còn cầm một cái rổ, bên người còn có một cái phụ nhân, nàng không chú ý tới Thẩm thị dị thường, đang theo người bán đồ ăn bên đường cò kè mặc cả.
Mắt thấy thảo luận rất kịch liệt, Thẩm thị đột nhiên nhỏ giọng nói, “Ta có chút không thoải mái, đi đến khách điếm đối diện mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082443/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.