Bên kia có A Thư a, có bằng hữu tốt nhất của hắn, thời điểm hắn khổ sở có thể tìm A Thư trò chuyện, A Thư cũng không giống biểu ca biểu đệ khác trong nhà họ Cố khi dễ chê cười hắn.
Cố Vân Đông nghe được lời hắn nói, thực chua xót, hai tay đang đỡ bả vai hắn không khỏi hơi hơi siết chặt, cảm nhận được xương cốt mềm yếu trong lòng bàn tay, lại chậm rãi buông lỏng ra.
“Không cần ngươi làm việc, đi đến nhà đại cữu cữu, ngươi chỉ cần chiếu cố chính mình cho tốt, thời điểm bận rộn thì giúp đỡ những việc lặt vặt trong khả năng cho phép là được. Ngươi là người nhà của chúng ta, không phải hạ nhân.”
Người nhà? Hắn giống như đã lâu cũng chưa cảm nhận được tư vị được người nhà ở bên như vậy.
Chớp chớp mắt, Biển Nguyên Trí có chút mờ mịt, lại có chút không dám tin tưởng, cảm giác như là đang nằm mơ vậy.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắn, “A Thư nhìn thấy ngươi khẳng định thật cao hứng.”
Nàng đứng lên, nắm bàn tay nhỏ của hắn dẫn đến trước mặt Dương thị.
“Còn nhớ rõ đại cữu mẫu sao?”
Biển Nguyên Trí ngẩng đầu, hắn đối với Dương thị ấn tượng ngược lại là có một chút, một là bởi vì tình huống của Dương thị tương đối đặc thù, dễ dàng được người khác nhớ kỹ. Một mặt khác là bởi vì nàng là người lớn, chính mình đi nhà đại cữu đều phải cùng trưởng bối vấn an, lời nói tương đối nhiều.
Vừa rồi khi vào cửa trong lòng hắn còn sợ hãi, đôi mắt vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082436/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.