Trong phòng chỉ có hai người Cố Vân Đông cùng Dương thị, mấy người Thiệu Thanh Viễn đều trở về phòng của mình. 
 Đinh Kim Thành đem người đưa đến, liền thở ra một hơi, “Vân Đông, người ta đã đưa đến đây, đây là hộ tịch của hắn, cầm lấy.” 
 Hắn nói xong liền đem đồ vật đặt ở trên bàn, ngay sau đó cũng xoay người rời đi. 
 Biển Nguyên Trí thấy thế, theo bản năng đi theo hai bước, chỉ là thực mau lại dừng lại, trơ mắt nhìn phiến cửa phòng ở trước mặt hắn đóng lại. 
 Phảng phất như tất cả ánh sáng, đều bị ngăn cản ở bên ngoài, chính mình một người lẻ loi đứng ở kia, không biết làm sao. 
 Cho đến khi phía sau truyền đến một đạo thanh âm chậm rãi, “Ngươi là Nguyên Trí?” 
 Thân mình nho nhỏ của Biển Nguyên Trí nhẹ nhàng run lên, chậm rãi xoay người lại, ngay sau đó lại lùi thêm hai bước, đến khi lưng dán đến mặt tường, thật cẩn thận nhìn nàng. 
 Hắn tự nhiên không quen biết Cố Vân Đông, không nói hiện tại ăn mặc của Cố Vân Đông cùng lúc trước kia khác xa một trời một vực, cho dù có ăn mặc quần áo như trước kia, chỉ sợ hắn cũng không nhận biết người biểu tỷ này. 
 Rốt cuộc lần trước gặp mặt, vẫn là tháng giêng năm trước hắn đi nhà đại cữu thăm người thân. Phần lớn thời gian cũng là cùng Cố Vân Thư tuổi xấp xỉ nhau cùng nhau chơi, đối với Cố Vân Đông đại khái cũng chưa nói qua mấy câu. 
Cố Vân Đông thấy biểu tình kinh sợ của hắn, trong lòng lại hung hắng mắng nhà họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082435/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.