Thẩm thị lắc đầu, thở dài một hơi, “Huyện lệnh đại nhân nói, trong Vĩnh Ninh phủ thôn chúng ta hiện tại cư dân quá ít, khó được đứa nhỏ này trong lúc chạy nạn vẫn còn sống, càng là phải hảo hảo bồi dưỡng hắn, tương lai chờ hắn trưởng thành thì cho chút sính lễ cưới một cô nương tốt, sinh nhiều thêm mấy hài tử, tăng thêm nhân khí cho Vĩnh Ninh phủ chúng ta. Như thế nào, chuyện quan trọng như vậy, các ngươi lại quên mất?”
“Này…”
Nhà họ Cố nhìn nhìn nhau, lúc trước huyện lệnh đại nhân nói không ít lời nói, mơ hồ cũng có nhắc tới sự tình cưới vợ sinh con.
Nhưng huyện lệnh lão nhân gia là người đọc sách, nói chuyện quanh co lòng vòng, một câu rõ ràng rất đơn giản một hai phải nói cho đến khi bọn họ sắp ngất đi mới bỏ qua.
Thẩm thị tấm tắc thành tiếng, “Tuy rằng huyện lệnh đại nhân khả năng chỉ là thuận miệng nói, nhưng không biết chừng khi nào lại nhớ đến chuyện này. Ta cảm thấy chúng ta vẫn là phải đem lời nói của đại nhân để ở trong lòng, ta còn cùng tướng công nhà chúng ta nói, đến lúc đó cũng ra chút tiền, để sau này huyện lệnh đại nhân bên kia còn có khen ngợi.”
Cố Cương có chút ngốc, hắn thời điểm nào muốn cho Nguyên Trí sính lễ? Hắn từ trước đến này chỉ có ôm tiền vào, sao có thể bỏ tiền ra ngoài được chứ.
Nhíu nhíu mày, Cố Cương nhìn về phía tiểu thϊếp của mình.
Thẩm thị thấy nhà họ Cố còn đang nhỏ giọng nghị luận việc này không chú ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082426/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.