Cố Vân Đông đúng là đang suy tư, “Không thể đoạt, không thể dùng tiền, vậy thì dứt khoát đường đường chính chính đem hắn về đây.” 
 Bốn người A Miêu ánh mắt sáng lên, “Phải làm như thế nào?” 
 “Tìm người đi đến Cố gia đòi người.” 
 “Ai?” 
 “Đinh Kim Thành” Cố Vân Đông cười cười. 
 Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, con ngươi đột nhiên phát ra mấy đạo tinh quang. 
 Đúng rồi, lúc ấy là Đinh gia không cần, nếu là Đinh gia đem hài tử về thì sao? Cố gia là sợ huyện lệnh đại nhân giáng tội, nếu người được Đinh gia nuôi nấng, sau này huyện lệnh đại nhân mà có tới hỏi bọn hắn, bọn họ cũng có thể cho một cái công đạo. 
 “Chỉ là, Đinh Kim Thành kia không biết sẽ đáp ứng hay không?” 
 Thiệu Thanh Viễn nhéo nhéo nắm tay, “Không đáp ứng thì đánh hắn.” 
 Bốn người A Miêu đồng thời rùng mình một cái, nghĩ đến cảnh tưởng Thiệu Thanh Viễn ép hỏi bọn họ lúc trước, tức khắc cảm thấy, đây chỉ là chuyện lông gà, Đinh Kim Thành khẳng định sẽ đáp ứng. 
 “Hôm nay trễ rồi, ngày mai đi Đinh gia tìm hắn.” 
 Cố Vân Đông đứng dậy, “Được rồi, đều nghỉ ngơi đi.” 
 Bốn người liền lục tục ra khỏi phòng, về phòng của mình. 
 Cố Vân Đông thấy Dương thị đã ghép hình xong, chỉ là một người ngồi ở chỗ kia không biết đang nghĩ gì, lập tức đi qua, nhỏ giọng hỏi, “Nương, làm sao vậy?” 
 “Nguyên Trí… nghe có vẻ quen.” Chỉ là nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được đó là ai. 
Cố Vân Đông cười cười, đem đồ vật thu thập cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082421/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.