A Miêu nhấp nhấp môi, có chút do dự nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu mới nói, “Ta thấy Biển Nguyên Trí, hắn, …. quá thật sự không tốt.” 
 Cố Vân Đông uống lên miếng nước, “Nói đi, ta có chuẩn bị tâm lý.” 
 Đức hạnh của toàn gia Cố gia, nàng lại quá rõ ràng rồi. 
 A Miêu đem sự việc khi mình bắt đầu vào thôn gặp Biển Nguyên Trí, cùng với cuộc nói chuyện của hai người, biểu hiện kinh sợ của hắn, cùng với cuộc sống ở Cố gia, một năm một mười đều nói rõ ràng. 
 Cố Vân Đông nghe được sắc mặt đều xanh mét, A Thử A Cẩu A Trư một bên cũng đồng dạng lòng đầy căm phẫn. 
 Tuy rằng bọn họ cũng trải qua cuộc sống khổ cực, nhìn quen nhân tình ấm lạnh, nhưng đó cũng là do bọn họ không thân không thích. Lúc trước thời điểm cha mẹ gia gia nãi nãi bọn họ còn sống, dù đối đãi với bọn họ cũng không phải cực kỳ tốt, nhưng cũng sẽ không ác liệt đến tình trạng này. Lại nói bọn họ hiện giờ còn có huynh đệ chiếu ứng lẫn nhau. 
 Cố Vân Đông nhẹ nhàng hộc ra một hơi, nắm ly nước càng lúc càng chặt. 
 A Trư trực tiếp đứng lên, “Chúng ta dứt khoát trực tiếp đột nhập vào thôn Cố gia, đem hắn trộm đi.” 
 “Đúng vậy, dù sao Cố gia kia cũng không thèm để ý hắn.” 
 “Hài tử kia ở đó quá chịu khổ rồi, những người này không còn nhân tính nữa.” 
Chỉ có A Miêu ngồi ở bên kia không nói chuyện, Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn một cái, hỏi, “Lúc trước Cố gia vì cái gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082420/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.