Tiểu hài tử nhìn thấy hắn thì sợ ngây người, trên mặt hiện lên sợ hãi chi sắc, vội vàng chạy ra, “Ta, ta thật không phải cố ý đụng vào xe ngựa của ngươi, thực xin lỗi thực xin lỗi, ngươi không cần sinh khí.”
A Miêu sửng sốt một chút, vội đem hắn kéo đến phía sau đống cỏ khô bên cạnh, nhíu mày hỏi hắn, “Ngươi là hài tử của nhà Cố Truyện Tông?”
Tiểu hài tử sắc mặt tái mét, “Ngươi đừng nói cho ông ngoại ta, ta có thể xin lỗi, ta có thể bồi tội, ta…”
“Từ từ, ta không phải tới nhà ngươi tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng khẩn trương, đừng sợ.” A Miêu trong lòng hiện lên một tia dự cảm bất hảo, “Ngươi gọi Cố Truyện Tông là ông ngoại, ngươi là cháu ngoại của hắn, vậy ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu hài tử lui về sau một bước, lắc đầu, không chịu nói.
A Miêu có suy nghĩ muốn hỏi thêm hai câu, trong viện lại bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bén nhọn, “Biển Đầu, Biển Đầu ngươi lại chết đi đâu vậy? Không phải ta bảo ngươi đem quần áo giặt sạch sao? Ngươi ở đâu rồi?”
Biển Đầu? Biển…
Phỏng đoán trong lòng A Miêu được chứng thực bảy tám phần, tiểu hài tử lại thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên chạy.
“Mợ hai, ta lập tức đi giặt.”
“Lập tức giặt lập tức giặt, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy, ở nhà của chúng ta ăn không uống không. Một canh giờ trước ta đã kêu ngươi đi giặt đồ, ngươi là lười biếng đúng không? Đêm nay không được ăn cơm, có nghe hay không.”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082417/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.