A Miêu mắng con la một tiếng, từ trên xe nhảy xuống.
Ngã trên mặt đất là một tiểu hài tử, thoạt nhìn không lớn, trên người cõng một bó củi đốt, có chút nặng, lúc này cả người cả củi đều ngã lăn trên đất.
Kỳ thật là xe la không đụng vào hắn, chỉ là hắn bị dọa, hơn nữa củi đốt cũng nặng, người liền ngã trên mặt đất, nửa ngày đều không đứng dậy được.
A Miêu cau mày, một tay đem người nhấc lên, “Ngươi không sao chứ?”
Tiểu hài tử lắc đầu, nhìn thấy bộ dáng cau mày không cao hứng của hắn, vội đem cái tay bị trầy vì vấp trúng cục đá ra sau lưng giấu giấu, “Không có việc gì, là tự ta không chú ý, thực xin lỗi, ngươi đừng đánh ta, ta lần sau đi đường sẽ rất cẩn thận, thật sự đấy.”
A Miêu có chút mộng bức, hắn có đáng sợ như vậy sao?
“Được rồi được rồi, ta không muốn đánh ngươi, chính ngươi đi đường cẩn thận một chút.”
Hắn đương nhiên cũng thấy được tiểu hài tử này đang giấu tay ra sau lưng, ở trên đường lăn lộn lâu rồi, điểm nhãn lực này vẫn phải có.
Chỉ là tiểu hài tử này giống như một chú chim nhỏ vậy, một bộ dáng muốn nhanh chóng rời đi, hắn chỉ có thể làm bộ như không thấy, để hắn đi.
Tiểu hài tử cố hết sức mang củi đốt lên lưng, đầu cũng không dám quay lại, mang đôi giày rách tung toét thất tha thất thểu, giống như tùy thời đều sẽ té ngã.
A Thử cũng xuống xe, nhìn tiểu hài tử kia nói, “Tiểu hài tử kia nhỏ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082416/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.