Thôn trưởng vội vàng đi vào xem, những người khác cũng lục tục chạy đến.
Cố Vân Đông không quá muốn đi, nhưng bị Tưởng thị cấp kéo đi.
Trên trán Phó Minh còn băng bó hai tầng vải thật dày, giờ phút này trợn tròn mắt, nhìn người đứng ở mép giường.
Cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Tôn quả phụ, Tôn quả phụ nhíu mày, tên hỗn đản này nhưng đừng lúc này làm ra chuyện xấu gì không cho hai mẹ con Cố gia đi a, nàng còn phải giải độc đâu.
Kết quả ngay sau đó, Phó Minh bỗng nhiên ngậm ngón tay, hắc hắc hắc nở nụ cười, “Nương tử, đã đói bụng.”
Mọi người vừa thấy, đến, lại biến thành ngốc tử rồi.
Lúc này cũng không thể hỏi ý kiến của hắn, vậy chỉ có thể để Tôn quả phụ định đoạt.
Người ta nếu đã không so đo, hơn nữa Phó Minh cũng không có vấn đề lớn gì, bọn họ tổng không thể giữ mãi hai nữ tử nhu nhược không cho họ đi.
Nói nữa, xác thật là do Phó Minh trêu chọc trước, đang êm đẹp người ta phải đi rồi còn một hai phải ngăn cản không cho đi, còn nói mấy câu không đàng hoàng.
Các thôn dân đều lục tục đi rồi, Tôn quả phụ thực sốt ruột, hỏi Cố Vân Đông, “Các ngươi cũng nhanh đi đi.”
“Được rồi, lập tức liền xuất phát.”
Bọn họ xác thật chậm trễ không ít thời gian, hôm nay lại phải ra roi thúc ngựa.
Tưởng thị thấy không vấn đề gì, vội đem cái bình nhỏ kia ôm ra cho nàng, “Cầm lấy đi, về sau nếu là trở về đi ngang qua thôn, thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082364/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.