Cố Vân Đông liền thấy nàng ngồi bệt xuống đất, đè nặng thịt mỡ trên bụng, có chút gian nan cởi giày ra, từ dưới miếng lót giày lấy ra một tờ ngân phiếu năm lượng bạc đưa ra.
Cố Vân Đông, “…”
Đậu má, đôi mắt bị huân đến đau quá.
Dương thị vội tiến đến che lại cái mũi của nàng, “Đông Đông lại đây, nàng ta phóng độc.”
Cố Vân Đông cảm thấy nương nàng nói thực hình tượng, nàng lập tức vẫy vẫy tay, “Thu từng này được rồi, từ bỏ.”
Quá thúi, tới gần còn không dám chứ sao dám cầm trên tay…
Tôn quả phụ vội không ngừng đem ngân phiếu một lần nữa nhét trở lại giày, vội vàng mặc tốt.
Cố Vân Đông cau mày, phí một màn kịch lớn như vậy, còn lãng phí một viên mạch lệ tố của nàng, kết quả chỉ cầm được có năm lượng bạc.
Tôn quả phụ nhìn nàng một cái, “Ngươi, ngươi hiện tại có thể cho ta giải dược đi?”
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, “Đứng lên đi, ra cửa nói với những người khác rằng để hai mẹ con chúng ta đi, chờ cho chúng ta an toàn rời đi, tự nhiên sẽ nói cho ngươi phương pháp giải độc.”
Tôn quả phụ giận mà không dám nói gì, cũng không biết có phải tác dụng của tâm lí hay không, nàng cảm giác trên người mình hiện tại rất đau, chẳng lẽ trước khi độc phát chết còn có cái thống khổ gì nữa sao?
Nàng lập tức không dám trì hoãn, vội vàng bò dậy mở ra cửa phòng.
Hai người ngoài cửa cảm thấy thật kỳ quái vì không cảm thấy động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082363/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.