Cố Vân Đông cau mày, vừa định hỏi hắn là ai, liền thấy người nọ cứ như là chuột thấy mèo, đột nhiên cả kinh nhảy dựng lên, mắng tục một tiếng rồi cất bước liền chạy.
Cố Vân Đông, “…” Trên mặt nàng chẳng lẽ có bốn chữ ‘hung thần ác sát’ sao? “Di, kia không phải là Triệu Quá Độ sao?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
Cố Vân Đông xoay đầu, liền nhìn thấy một nhà mấy người Trần Lương lại đây, người nói chuyện chính là Chu thị, trong tay nàng còn cầm một cái rổ, bên trong đều là các loại rau dưa.
Triệu Quá Độ? Nguyên lai hắn chính là Triệu Quá Độ trong miệng Thung Tử.
Cố Vân Đông như có điều gì đó suy nghĩ nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của hắn, ngay sau đó mới hỏi Chu thị, “Ta đang muốn đi tìm các ngươi đây, dặn Vân Thư thỉnh mọi người lại đây ăn cơm, nhưng đợi hoài không thấy, còn nghĩ có việc gì trì hoãn.”
Cố Vân Thư đứng ở đằng sau, đang cùng Ngưu Đản nói chuyện, nghe vậy ngẩng đầu nói “Đại tỷ yên tâm, ta khẳng định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Còn không phải sao?” Chu thị cười nói, “Vân Thư nhà ngươi quá biết cách ăn nói, cái miệng nhỏ cứ luyên thuyên, nói là chúng ta nếu không tới sẽ cảm giác chính mình tội ác tày trời. Nhưng chúng ta cũng không thể tới tay không được a, ra vườn hái được chút rau, liền trì hoãn chút thời gian.”
“Thẩm quá khách khí.”
Nói xong nàng quay đầu nhìn nhìn, không thấy được một nhà Phùng Đại Năng.
Vân Thư lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082312/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.