Một người khác cũng cười nói, “Đúng vậy, ngươi này cũng quá không chú trọng hình tượng đi, tốt xấu gì cũng là một tuấn lãng nam nhi của Phượng Khai huyện chúng ta, như thế nào có thể bởi vì năm gian cửa hàng đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thành một kẻ điên đâu?”
Đáp lại bọn họ, là thanh âm ‘phanh’ đóng cửa sương phòng của Liễu Duy.
Hai cậu ấm kia nhìn mặt nhau, ngay sau đó cười nhạo một tiếng, “Thẹn quá hóa giận.”
“Đáng thương thật đáng buồn a, phỏng chừng sau lần này, Liễu Duy sợ là phải bị Liễu gia hoàn toàn từ bỏ.”
“Về sau nhóm người chúng ta tụ hội, chẳng phải là muốn thiếu một người?”
“Ha ha ha, không phải còn có Đào Hành sao? Hắn lần này thắng mấy gian cửa hàng, chẳng lẽ lại không hào phóng ra tay mời mọi người mở tiệc lớn sao?”
Thanh âm hai người kia càng ngày càng xa, Liễu Duy ghé vào phía sau cửa cong mông nghe một lúc lâu, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, đắc ý dào dạt nói, “Trong chốc lát nữa ta xem tròng mắt các ngươi rớt như thế nào, cho các ngươi nói mát, chờ ta thắng ta càng không mời khách, thèm chết các ngươi.”
Cố Vân Đông, “…”
Thiệu Thanh Viễn, “… Uống trà.”
Liễu Duy vô cùng cao hứng một lần nữa trở lại ngồi đúng chỗ cao nhất, uống nước đường trắng, tư vị kia miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Cố Vân Đông cảm thấy bộ dạng này của hắn quá cay đôi mắt, trong chốc lát cũng không biết có thể ăn cơm được hay không, hối hận mình hẳn là phải ăn ở ngoài rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082296/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.