Cố Vân Đông giao bạc, nháy mắt cảm giác chính mình lại nghèo, bạc này thật sự là chỗ nào cũng cần dùng a, phải nhanh nhanh kiếm tiền mới được. 
Thiệu Thanh Viễn thấy nàng vừa ra khỏi cổng nhà môi giới liền mặt ủ mày ê, nghĩ nghỉ hỏi, “Có phải không còn bạc nữa hay không? Ta ngày mai lên núi nhìn xem, có đại trùng hay không.” 
Còn có hươu bào, lần trước nàng nói chưa ăn qua hươu bào. Chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận việc, không có thời gian lên núi để săn. 
Cố Vân Đông nghe xong lập tức lắc đầu, “Đánh đại trùng là phải vào núi sâu, hiện tại lạnh như vậy, ở trong núi ngốc hai ngày cũng bị đông cứng lại cả rồi. Hơn nữa đại trùng nơi nào dễ dàng đánh như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể cho ngươi gặp chứ? Vẫn là đừng đi, quá nguy hiểm.” 
Thiệu Thanh Viễn khóe miệng cong cong, “Được, không đi.” 
Hai người lên xe ngựa, người Đồng gia còn đang ở chỗ người môi giới, Cố Vân Đông để cho bọn họ thu thập đồ vật trước, chờ buổi chiều bọn họ từ Cẩm Tú tửu lầu trở về lại đến đón bọn họ. 
Cẩm Tú tửu lầu cách đây hơi xa, thời điểm Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đến, toàn bộ phía ngoài tửu lâu đều chật ních xe ngựa. 
Nghe tiểu nhị nói, chuồng ngựa của tửu lâu căn bản là không còn chỗ, chỉ có thể đỗ ở bên ngoài, người tới quá nhiều. 
Cố Vân Đông lúc trước chỉ nghe nói sự tình đánh đố này nháo ra rất lớn, hiện giờ xem ra… nháo đến cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082295/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.