Tiểu gia hỏa dường như là nghĩ đến cái gì, biểu tình cũng có chút bất an. 
Cố Vân Đông xoa xoa trán, được rồi, kỳ thật tiểu tử này cũng đang sợ, chính là không nói mà thôi. 
“Vân Thư cũng bồi nương cùng muội muội một đoạn thời gian được không?” Phòng ở rốt cuộc hơi lớn, đối với bọn họ mà nói lại là một địa phương hoàn toàn xa lạ, Vân Thư cũng mới chỉ có năm tuổi, ngay từ đầu nhìn thấy nhà mới hưng phấn qua đi, nội tâm vẫn là thực bất an. 
Rốt cuộc trước kia khi ở Cố gia, bọn họ một nhà năm người cũng chỉ có một gian phòng mà thôi. 
Cố Vân Thư lập tức đĩnh đĩnh bộ ngực, “Ta, ta không sợ.” Không có quỷ đâu, đúng, mấy con quái vật không mắt không mũi, cái gì quỷ thắt cổ ma không đầu mà tam thúc nói trước kia đều là gạt người, gạt người mà thôi. 
“Vân Thư đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại thời tiết đang lạnh, ngươi ngủ một mình dễ bị cảm lạnh. Chờ đến đầu xuân, ngươi muốn ngủ ở gian phòng nào liền ở gian phòng ấy.” 
“Được!!” Cố Vân Thư dùng sức gật gật đàu, sau đó cúi đầu, lặng lẽ phun ra một hơi. 
Cố Vân Đông tức khắc cười, lôi kéo tay hai đứa nhỏ hướng đến trong phòng, nói về bố trí của phòng. 
Cố Vân Thư có xem qua phòng của chính mình, bên này có bàn đọc sách, bên kia có ngăn tủ. 
Cố Vân Khả thì đơn giản hơn nhiều, tiểu cô nương hiện tại có chút thích cái đẹp, liền nói muốn ở trong một căn phòng cắm đầy hoa. Lần trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082273/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.