Từng mảnh nhỏ của bản vẽ lưu loát rơi trên mặt đất, Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy đều híp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, biểu tình phá lệ ngưng trọng, phảng phất muốn trơ mắt nhìn những mảnh nhỏ đó ở trước mặt bọn họ lần lượt ghép lại thành một bản vẽ. 
Nhưng là, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. 
Bành Trọng Phi cười lạnh, “Quả nhiên là ngươi tự dựng chuyện nói dối, ngươi muốn bị bẻ tay trước hay là cắt lưỡi trước?” 
Cố Vân Đông nhíu mi một chút, “Không có khả năng a, ta nhìn xem?” 
Nàng nói xong liền hướng bọn họ đi đến, khi đến phía sau Bành Trọng Phi thì nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn một chút, động tác kia được thực hiện trong nháy mắt, đừng nói Liễu Duy không thấy được, chính là bản thân Bành Trọng Phi cũng căn bản không chú ý tới. 
Cố Vân Đông nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất hồi lâu, đến khi đối diện với biểu tình âm trầm của Bành Trọng Phi, đột nhiên run run một chút, rồi như nghĩ đến cái gì, vỗ tay một cái, “Nga, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc trước sau khi ta xé bản vẽ, ta gặp bản vẽ mới là ở địa phương khác, bằng không chúng ta ở trong phòng tìm xem xem?” 
Bành Trọng Phi liền xoay người, thò tay ra thiếu chút nữa duỗi đến đôi mắt của nàng, “Còn muốn kéo dài thời gian sao? Ta…” 
“Phanh” Lời của hắn còn chưa có nói xong, Liễu Duy đứng ở bên người của hắn đột nhiên lùi nhanh ra sau, đụng vào chân cái ghế tròn, phát ra tiếng vang nặng nề. 
Bành Trọng Phi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082208/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.