Chương trước
Chương sau
Từ khi rời đảo Doanh Châutới giờ, trải qua mùa đông rồi đến mùa hạ, đã hơn nửa năm rồi, Cảnh chỉ liên hệmột lần với Tiểu Yêu, trong quà gửi tới để cảm tạ Chuyên Húc đã chiêu đãi, hắnbí mật gửi theo chín bình rượu mơ. Dù Chuyên Húc không biết đồ đó là gửi choTiểu Yêu, thì cũng đoán được quà này của Cảnh khẳng định là không hoàn toàndành cho hắn. Sau khi nhận quà, hắn gọi Tiểu Yêu tới, nói: “Mấy chuyện bí mậtcủa bọn muội ta không hiểu, muội tự chọn đi.”
Tiểu Yêu lấy ra chín bìnhrượu mơ, là bình bạch ngọc vẽ những bông hoa đào đỏ rực, vốn chỉ là bình bạchngọc bình thường, nhưng Tiểu Yêu lại cảm thấy trán mình ấm áp trằn trọc.
Chín bình rượu ấy theoTiểu Yêu từ Minh Sắt Điện ở Ngũ Thần sơn tới Triều Vân Điện ở Hiên Viên sơn.
Rượu mơ, Tiểu Yêu chậmrãi uống, vậy mà đến giờ chỉ còn một bình cuối cùng, nàng không nỡ uống, cứ giữmãi, cất cẩn thận tám bình rượu rỗng.
Nàng rất muốn uống bìnhrượu cuối cùng, nhưng nàng muốn chờ Cảnh đưa tới rượu mới, lại uống bình ấy.
Lúc đêm khuya vắng lặng,Tiểu Yêu sẽ nằm trên giường chơi với những bình rượu, bình rượu cao ba tấc(hơnmười cm) đặt ở lòng bàn tay, vừa vặnắm tay. Có khi, TiểuYêu sẽ cười, có khi, Tiểu Yêu lại tự xót xa trong lòng.
Nàng đợi nửa năm, vẫnkhông có tin tức của Cảnh.
Một buổi tối, nàng lạiđùa nghịch với chín bình ngọc trên giường, đổ xuống rồi lại dựng lên, chín bìnhngọc nằm trên vải lụa trắng, chín bông hoa đào tươi đẹp nở rộ, Tiểu Yêu bỗngnhiên nhớ tới Ngọc sơn, nàng ở đó đợi mẹ bảy mươi năm, cuối cùng không đợi đượccái gì. Cả đời này, nàng không muốn chờ đợi bất cứ ai nữa.
Tiểu Yêu mở bình rượu mơcuối cùng, không giống như trước đây, mỗi lần chỉ uống một hai ngụm, mà nàng cứuống liên tục. Nhưng bình rượu chỉ cao ba tấc này, thoáng chốc Tiểu Yêu đã uốnghết. Nàng cất chín bình ngọc đi, không lấy ra chơi nữa.
Tiểu Yêu bắt đầu bỏ nhiềuthời gian hơn để luyện chế thuốc độc, khi đêm dài tĩnh lặng không ngủ được,nàng nghịch với đống thuốc độc trên giường, vừa nghịch với ngẫm nghĩ xem phảilàm thuốc độc như thế nào mới tốt. Trông đẹp mắt thì tốt hay là độc tính caothì tốt.
Trong đầu nàng có “ThầnNông bản thảo kinh” của người được thiên hạ tôn kính là y tổ, Viêm Đế (Vuacủa Thần Nông quốc trước đây),sách thuốc quý giá củaCao Tân và Hiên Viên nàng có thể lật xem tùy thích, Tiểu Yêu cũng không hoàinghi độc tính của thuốc độc mình làm, vì thế bây giờ nàng thích làm loại thuốcđộc trông đẹp mắt. Nhìn thấy hoa phượng hoàng, nàng cân nhắc mấy ngày, lại tốnmất mấy ngày mấy đêm, làm ra một đóa hoa phượng hoàng nho nhỏ sống động, sắchoa tươi sáng, mùi hoa mê người. Nhìn thấy nắng chiều, nàng làm ra những viênthuốc độc long lanh ánh vàng, giống như nắng chiều đã đạp xuống từ chân trời.
Mỗi một loại thuốc độc,đều là một ý nghĩ, một tâm tình của nàng, nàng làm ra chúng, thấy chúng hiển rõtrong tay, gói chúng cẩn thận, gửi đi.
Tiểu Yêu thầm đoán lúcTương Liễu nhận được những loại thuốc độc này, không biết sẽ có cảm giác gì, cóphải sẽ mắng nàng là biến thái không.
Tiểu Yêu cẩn thận đặtthuốc độc đã làm vào trong hộp ngọc, đến đoàn xe ngựa thuộc về Đồ Sơnthị, giao hộp ngọc cho họ, hỏi: “Chuyển đến quán xướng kỹ trên đường Tây Hòecủa t bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nói: “Nếu cônương chỉ trấn Thanh Thủy ở phía đông Hiên Viên quốc, thì cũng gần tới biểnrồi.”
Tiểu Yêu nói: “Thế nênmới cố ý tìm đoàn xe của Đồ Sơn thị, giao cho đoàn xe khác gửi hàng, lời thì cólời nhưng ta lại lo lắng.”
Ông chủ cười rộ lên, “Cônương tìm đúng chỗ rồi đấy.”
Ông chủ báo giá, Tiểu Yêukhông mặc cả, thoải mái thanh toán tiền, dù sao cũng không phải nàng kiếm ra,không thấy xót lòng.
Đây là cách Tiểu Yêu đốiphó với Tương Liễu, khắp thiên hạ đâu đâu cũng có đoàn xe của Đồ Sơn thị, chỉcần Tiểu Yêu có tiền, cái gì cũng có thể chuyển tới trấn Thanh Thủy.
Cứ cách ba bốn tháng,Tiểu Yêu lại gửi thuốc độc cho Tương Liễu một lần, lần trước thuốc độc được gửiđi từ Cao Tân. Không biết Tương Liễu có nhận được không. Mà có lẽ đã nhận đượcrồi, bằng không với tính tình keo kiệt của hắn, có bận rộn đến mấy cũng phảirút ít thời gian mà tới làm phiền nàng.
Tiểu Yêu đi ra khỏi quán,lại trông thấy Phòng Phong Bội, nàng không nén được ý muốn dùng cổ trùng để cảmứng, nhưng vẫn như lần trước, không có phản ứng gì.
Phòng Phong Bội cười đitới, “Muốn chuyển hàng à?”
Tiểu Yêu nhìn hắn, hắnhỏi: “Cô còn nhớ ta chứ?”
Tiểu Yêu bỏ đi: “Tốt nhấtlà ngươi đừng đến gần ta, ta vừa trông thấy ngươi đã muốn hạ độc ngươi rồi.”
Phòng Phong Bội đi theonàng, “Vị bằng hữu kia của cô làm cô không vừa ý như vậy sao?”
Tương Liễu làm nàng khôngvừa ý? Đương nhiên không phải, mà phải là hắn làm nàng rất không vừa ý.
Tiểu Yêu hỏi: “ đi theota làm gì?” Hôm ấy gặp nhau ở trong vườn hoa, hắn còn chưa biết nàng là ai,nhưng bây giờ, hẳn là hắn đã biết thân phận của nàng.
“Ta nhàm chán, ta thấy côcũng đang nhàm chán, hai người nhàm chán luôn tốt hơn một người nhàm chán.”
Đêm hôm đó, cảm giác ápbách mà mũi tên của tử vong hắn có thể đưa tới, Tiểu Yêu vẫn còn nhớ như in,chế giễu nói: “Ngươi tới Hiên Viên thành làm gì? Không phải vì nhàm chán đấychứ?”
Phòng Phong Bội cười haha nói: “Ta đến Hiên Viên thành làm việc không được nhìn thấy ánh sáng, bìnhthường hay bận bịu vào buổi tối, còn ban ngày thì rất nhàm chán.”
Tiểu Yêu hết lời để nói,tính tình của hắn hoàn toàn tương phản với muội muội của hắn, vô lại thẳngthắn, “Nghe nói người nhà các ngươi đều rất giỏi bắn cung.”
“Không sai.”
“Ngươi và muội muộingươi, ai có tài bắn cung cao hơn?”
“Muội muội ta.”
“Cao đến mức nào?”
“Cô muốn xem tài bắn cungcủa ta không?”
Tiểu Yêu thuận miệng nói:“Có!”
“Đi theo ta!”
Thiênmã
Phòng Phong Bội trở lạichỗ ở, sai người dắt hai con thiên mã tới, dẫn Tiểu Yêu ra khỏi Hiên Viênthành, đi tới Đôn Vật sơn.
Phòng Phong Bội hỏi: “Cômuốn ta bắn cái gì?”
Tiểu Yêu híp mắt nhìn mộtlát, chỉ cái cây có dây tơ hồng đang lay động trong gió trên vách đá đối diện,“Dây tơ hồng nở hoa vào mùa hạ, mùa thu, bây giờ chắc đã có bông hoa nhỏ rồi,vậy thì hãy bắn một bông hoa.”
Cây tơ hồng hay dây tơhồng là một loại dây ký sinh cuốn trên các cây khác, thân thành sợi màuvàng hay đỏ nâu nhạt, không có lá. Lá biến thành vẩy, cây có rễ mút để hút thứcăn từ cây chủ. Hoa ít thấy, hình cầu màu trắng nhạt, gần như không có cuống, tụthành 10-20 hoa. Quả hình cầu, chiều ngang rộng hơn chiều cao, rộng độ 3mm, nứttừ dưới lên. Hạt 2-4, hình trứng, đỉnh dẹt, dài chừng 2mm. Tại miền Bắc ViệtNam hay gặp nó trên cây cúc tần. (Tiểu Dương: Mình biết cái dây tơ hồng này đó,hồi nhỏ chơi suốt nhưng không biết tên gì, gọi nó là miến ^^.)
Dâytơ hồng cuốn trên cây khác
Phòng Phong Bội ngồi ngaytrên lưng thiên mã bắn cung, giương cung, cài tên, kéo dây cung, bắn ra.
Tiểu Yêu bật cười, “Cũngkhông biết là có bắn trúng hay không.”
Phòng Phong Bội đưa tayra, mũi tên từ vách đá đối diện vụt trở lại trong tay hắn, Phòng Phong Bội đưacho nàng xem, trên mũi tên có dính một chút màu vàng, hiển nhiên đã bắn trúnghoa.
Tiểu Yêu không thể khôngkhen: “Quả nhiên là tài bắn cung rất cao.”
“Muốn h
“Cái này cũng dạy đượcsao?”
“Bây giờ cô cần học tưthế bắn tên, không phải tu luyện tâm pháp, ai cũng có thể dạy cô, nhưng mà tadạy, đương nhiên là tốt nhất rồi.”
“Được!” Tiểu Yêu khôngđoán được Phòng Phong Bội muốn làm gì, nhưng theo lời hắn nói, dù sao cũng nhàmchán, để xem hắn muốn làm gì.
Phòng Phong Bội chọn mộtcái cây cách họ không xa, “Mượn nó làm bia ngắm.” Hắn đưa cung cho Tiểu Yêu,Tiểu Yêu bắt chước động tác vừa rồi của hắn, cầm lấy cung.
Phòng Phong Bội nói:“Không tệ, có chút dáng dấp. Thân người phải thẳng, không rụt cổ, không lộ cánhtay, không xoay người, không đổ về trước, không ngửa về sau, không ưỡn ngực.”Hắn điều chỉnh từng tư thế nhỏ cho Tiểu Yêu, “Sức của cô yếu, tốt nhất là dùngbốn ngón tay kéo cung. Ngón tay cái cong tự nhiên về phía lòng bàn tay, ngóntrỏ tựa vào hàm dưới, dây cung thẳng với mũi, miệng, cằm…”
Hắn đưa một mũi tên choTiểu Yêu, Tiểu Yêu bắn ra, tên bay chéo ra ngoài, mới được nửa đường đã rơixuống.
Hắn lại đưa một mũi tênnữa, vẫn không khác lần đầu là mấy.
Những mũi tên sau, TiểuYêu bắn có lực hơn mấy mũi tên đầu nhiều, nhưng vẫn không tới gần cái cây.
Tiểu Yêu thở dài, “Đúnglà nhìn thì dễ, đụng vào làm mới khó.”
Phòng Phong Bội đứng phíasau Tiểu Yêu, nắm tay Tiểu Yêu, dẫn tay Tiểu Yêu theo động tác của hắn, “Thânngay thế thẳng, cố gắng bình thản, thả lỏng, vuốt cung đúng cách, ung dung đỡ tên,trước đẩy sau đi, cung mãn dạng thành!” Tên bay ra theo chữ “Thành”, vững vàngghim vào thân cây.
“Cảm giác thế nào?”
“Trong lòng không nghĩ gìcả, ánh mắt cũng không nhìn vào bia ngắm, chỉ chuyên chú vào động tác giươngcung bắn tên.
“Nhận thức không kém.”
Tiểu Yêu cười gượng,không phải nàng nhận thức tốt, mà là trong khoảnh khắc đó, thân thể nàng cóphản ứng giống như lúc Tương Liễu tiếp cận nàng, quả thực nàng cảm thấy hắn sẽcắn một cái lên cổ nàng, trong đầu trống rỗng. Mà nếu quả thật hắn là TươngLiễu, thì cho dù hắn và Phòng Phong gia có hợp tác thỏa thuận gì, Phòng Phonggia cũng tuyệt đối không truyền thụ tài bắn tên gia truyền cho một tên yêu quáichín đầu.
Phòng Phong Bội lại hướngdẫn Tiểu Yêu kéo cung một lần, “Duy trì loại cảm giác ấy, tiếp tục.”
Tiểu Yêu tự bắn ra mộttên, tuy không bắn trúng vào cây, nhưng cũng tới gần trước cái cây rồi. TiểuYêu thật sự nảy sinh hứng thú, lập tức bắn thêm một tên nữa, lần này nàng bắntrúng thân cây. Tiểu Yêu cảm thấy không tin nổi, “Ta bắn trúng?”
Phòng Phong Bội mỉm cười,Tiểu Yêu lập tức cầm một tên, bắt chước cảm giác vừa rồi, bắn ra, vậy mà lạigiống mũi tên lần đầu, giữa chừng đã rơi xuống. Phòng Phong Bội nói: “Cô đã đểý đến thành bại rồi.”
Tiểu Yêu không tin, cònmuốn thử lại, Phòng Phong Bội ngăn nàng, “Hôm nay dừng lại ở đây thôi.”
Tiểu Yêu không hiểu, “Tacho rằng cần phải luyện tập nhiều.”
“Cô luyện tập thêm nữa,sẽ chỉ càng bắn càng kém, loại cảm giác sai lệch sẽ củng cố trong lòng cô quanhiều lần luyện tập, tin ta đi, mọi việc đều nên giữ lấy khi nó có kết quảtốt.”
Tiểu Yêu buông cungxuống, “Nếu ngươi đi làm sư phụ, đảm bảo đồ đệ nào cũng thích.”
Phòng Phong Bội cười rộlên, “Người với người khác nhau, biện pháp này của ta chỉ thích hợp với ngườithông minh thôi.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Phòng Phong Bội xoayngười ngồi lên thiên mã, người cưỡi thiên mã chậm rãi xuống núi.
Tiểu Yêu nói: “Ta thấylinh lực tu vi của ngươi cao hơn Ý Ánh rất nhiều, tại sao tài bắn cung củangươi lại kém cô ấy?”
Phòng Phong Bội cười nói:“Rất nhiều người cho rằng tài bắn cung phải dựa vào lực cánh tay mạnh mẽ kinhngười, nhưng thực ra không phải, bắn tên là phải khéo léo, bốn lạng đẩy ngàncân mới coi là tốt. Mũi tên được rèn đặc thù có thể phá vỡ phòng ngự linh lực,cho dù một người không có linh lực, chỉ cần dùng đúng phương pháp, cũng có thểbắn trúng người có linh lực cao hơn hắn rất nhiều. Linh lực tu vi của ta đúnglà cao hơn tiểu muội nhiều, nhưng tài bắn cung xác thực không bằng.”
Tiểu Yêu nhìn chằm chằmPhòng Phong Bội, trong lòng bốn bề sóng dậy, linh lực nàng thấp kém, vì vậynàng chỉ cầu mong tự bảo vệ mình, sớm bỏ ý nghĩ chủ động tiến công, mà nếu quảthực như lời Phòng Phong Bội nói, thì ở trong một khoảng cách nhất định, nàngcũng có thể chủ động tiến công. Nếu gặp phải chuyện giống như Ngu Cương ám sátChuyên Húc lần trước, việc nàng có thể làm sẽ không chỉ là dùng thân thể củamình để ngăn cẳn.
Phòng Phong Bội giống nhưhoàn toàn không có cảm giác lời mình nói lại sinh ra ảnh hưởng với Tiểu Yêu,hắn cười hỏi Tiểu Yêu: “Có hứng thú học bắn tên với ta không?”
“Có.”
Phòng Phong Bội nói: “Côgiải buồn cùng ta, ta sẽ dạy cô.”
Tiểu Yêu trả lời: “Được.”
Phòng Phong Bội đưa TiểuYêu tới trước chỗ ở của Chuyên Húc, cười nói: “Ngày mai gặp.”
Tiểu Yêu nhìn theo bóng hắncưỡi thiên mã, tựa như một công tử phóng đãng, bay nhanh qua con phố dài.
Cuộc sống của Tiểu Yêuđột nhiên trở nên hết sức bận rộn,uyện chế thuốc độc, phải luyện tập bắn cung,khi Phòng Phong Bội rảnh, nàng vừa theo hắn học bắn cung, vừa tìm việc vui cùnghắn.
Sau khi Tiểu Yêu và PhòngPhong Bội ở cùng nhau, mới biết cái gì gọi là ăn nhậu chơi bời, nàng cảm thấynhư được hiểu biết Hiên Viên thành một lần nữa, rất nhiều nơi ẩn giấu trong ngõnhỏ, đừng nói là nàng, mà ngay cả mấy tên biểu đệ của nàng cũng chưa từng nghenói, nhưng Phòng Phong Bội lại biết.
Hắn cứ như con ngựa giàthạo đường, dẫn Tiểu Yêu đi ăn nhậu chơi bời.
Chu Nho tộc của Chu Nhiễuquốc mở cửa hiệu đá quý, có lẽ vì họ người nhỏ, ngón tay cũng nhỏ, nên trangsức họ tạo ra đặc biệt tinh xảo, một viên hồng ngọc bình thường, họ có thể điêukhắc ra trăm đóa hoa hồng; một bông hoa tai hình giọt nước, họ có thể điêu khắclên đấy bức tranh đôi tình nhân, trông rất sống động, như gặp người thật. TiểuYêu xem đã mắt rồi cũng chọn mua cho A Niệm và Tĩnh An vương phi vài món trangsức.
Quán cơm của Cựnhân (người khổng lồ) KhoaPhụ tộc, bát cơm to như cái chậu mà Tiểu Yêu dùng, nàng vốn tuyệt đối không tinmình có thể ăn hết cái chậu ấy, nhưng sau khi ăn thử một miếng, nàng lập tức ănthêm miếng nữa, cuối cùng ăn hết cả chậu cơm. Nàng lải nhải kêu căng hết cảbụng, nhưng lại không hề hối hận vì bị căng bụng.
Hoa Yêu tộc mở cửa hàngsơn phấn, mấy thứ son phấn ấy Tiểu Yêu vốn không lạ gì, nhưng chỉ một giọt nướchoa cô đọng của họ lại có thể giữ hương thơm suốt một tháng, hương sen thanhtịnh cao quý, hương mai khí phách cứng cỏi, hương lan huyền ảo kỳ bí… Có rấtnhiều loại phương pháp điều chế, mỗi phương pháp lại điều chế ra những mùi hươngcó một không hai trên đời, ngay cả Tiểu Yêu đã quen với phong cách nam nhi cũngkhông khỏi hãm mình vào, thử các loại mùi hương, không kìm lòng được mua hơnmười lọ nước hoa.
Phòng Phong Bội khôngphải ngày nào cũng có thời gian, cách năm sáu ngày hắn mới muốn Tiểu Yêu ở cùnghắn một ngày, vừa đủ để Tiểu Yêu củng cố kỹ năng bắn cung lần trước học được.Có lần hắn còn biến mất hơn ba tháng mới xuất hiện.
Tiểu Yêu không hỏi hắn điđâu, hắn cũng không giải thích. Tiểu Yêu và hắn đều hiểu quan hệ truyền dạygiữa họ chỉ là mối quan hệ rất ngắn ngủi, tùy lúc đều có thể vì chuyện ngoài ýmuốn kết thúc.
Nhưng trong mắt ngườingoài, Phòng Phong Bội và Tiểu Yêu xem như rất thân cận, hơn nữa vì truyền thụtài bắn tên, giữa Tiểu Yêu và hắn có một loại thân mật như có như không.
Phòng Phong Bội là ngườirất tùy tính, có khi đến tìm Tiểu Yêu, nếu Tiểu Yêu ở Triều Vân Phong, hắn sẽtrực tiếp tới Hiên Viên sơn, bảo thị vệ truyền báo, Tiểu Yêu cũng không cảmthấy cần che giấu điều gì, hai người có qua có lại, tất cả mọi người ở HiênViên thành đều biết Cao Tân đại vương cơ và nhị công tử của Phòng Phong gia qualại thân thiết với nhau.
Ngay cả Chuyên Húc cũngtrêu ghẹo Tiểu Yêu, “Vất vả lắm mới tìm được muội rồi đưa về, ta còn muốn đượcở bên muội nhiều thêm mấy năm, muội đừng để bị tay ăn chơi của Phòng Phong giaấy dụ dỗ chạy mất nhé.”
Tiểu Yêu cười lè lưỡi,“Chỉ cần hắn còn có khả năng bắn huynh, muội sẽ không chạy theo hắn.”
Thấm thoát, đã hơn mộtnăm trôi đi.
Tiểu Yêu có phần khôngrõ, không biết rốt cuộc Phòng Phong Bội muốn làm gì. Vốn tưởng rằng hắn truyềndạy tài bắn cung cho nàng chỉ là một cái cớ để tiếp cận nàng, vốn tưởng rằnghắn mang nàng đi dạo chơi xung quanh chỉ là muốn mở lòng nàng, dễ dở thủ đoạnvới nàng. Vậy mà, hắn truyền dạy rất nghiêm túc, cẩn thận, làm cho mỗi lần TiểuYêu học đều thật sự tôn kính coi hắn làm thầy. Sống phóng túng với hắn, cànggiống như hai người đang hưởng thụ cuộc sống. Hai người đều không để ý điều gì,không ngần ngại nếm thử mọi chuyện, làm bạn với nhau, tìm kiếm từng chút niềmvui thú trong cõi hồng trần. Rất nhiều chuyện, có một người và hai người hoàntoàn khác nhau, chẳng hạn như ăn cơm, thức ăn có thơm ngon đến mấy mà chỉ ănmột mình luôn không có cảm giác. Tiểu Yêu tin rằng Phòng Phong Bội cũng có cảmgiác giống nàng, hắn không hề keo kiệt lục hết tất cả những chuyện thú vị mìnhbiết ra, dẫn Tiểu Yêu cùng trải nghiệm.
Đôi lúc Tiểu Yêu cảm thấyPhòng Phong Bội thật giống đứa trẻ tịch mịch lâu ngày, chơi đùa vô số đồ chơi,đã sớm cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được một người bạnđể chơi cùng, không khỏi nóng vội muốn dẫn dắt bạn đi chơi, muốn chia sẻ tất cảvới người bạn ấy. Nhìn như vui đùa ầm ĩ, nhưng thực ra lại là tình cảm chânthành nh
Dần dần, Tiểu Yêu cũngthật sự hòa mình sống phóng túng với hắn, chỉ cần Phòng Phong Bội không giươngcung về phía Chuyên Húc, hắn sẽ không phải là kẻ địch của nàng.
Một ngày kia, buổi sángPhòng Phong Bội dạy Tiểu Yêu luyện tập kỹ năng bắn cung, giữa trưa hai ngườiđến phường ca múa ăn cơm rồi ngủ nghỉ, buổi chiều Phòng Phong Bội dẫn Tiểu Yêutới sòng bạc ngầm dưới đất của Ly Nhung tộc. Theo truyền thuyết, tổ tiên của LyNhung tộc thời thượng cổ là song đầu cẩu yêu (Chóhai đầu),không biết có phải xuất phát từ nguyên nhân ấy haykhông mà mỗi người đàn ông tiến vào sòng bạc đều phải đeo mặt nạ đầu chó, phụnữ thì tùy ý. Tiểu Yêu nhìn Phòng Phong Bội đeo mặt nạ đầu chó, biến thành đầuchó thân người, cười đến đau bụng. Tiểu Yêu cười đủ, cũng đeo mặt nạ đầu chóvào, giơ hai cái móng vuốt lên, kêu ăng ẳng với Phòng Phong Bội. Phòng PhongBội cười, “Nếu cô bị người của Ly Nhung tộc hành hung một trận, ném ra ngoài,thì đừng trách ta không nhắc nhở cô.”
Sau khi đi sâu xuốngdưới, nơi nơi đều là đầu chó thân người, làm nền cho những cô gái xinh đẹp kiềudiễm, Tiểu Yêu lại thấy buồn cười.
Bởi vì mọi người đềukhông có mặt nên đều không biết xấu hổ, tất cả trở nên vô cùng trần trụi, thoảimái đến dâm đãng, kích thích đến đẫm máu. Tiểu Yêu và Phòng Phong Bội đi quagiữa, vẫn nhẹ nhàng như mây như gió.
Phòng Phong Bội đưa TiểuYêu đi đánh bài bạc trước, Tiểu Yêu từng ở trong sòng bạc năm năm, dựa vào việcnày mà kiếm cơm, bây giờ trở về nghiệp cũ, cứ thắng liên tục, Phòng Phong Bộicũng thắng liên tục, nhưng hai người đều hiểu quy củ, có chừng có mực.
Họ đi xem nô lệ tử đấu,vừa đúng lúc đang cược tiền, hai bên vật lộn không chết sẽ không ngừng, giữamột đống đầu chó điên cuồng hò hét, Tiểu Yêu ung dung bình thản, Phòng PhongBội cũng không đổi sắc mặt.
Bên chết máu thịt trộnlẫn, bên sống cũng không thấy cao hứng, ngồi co rụt trong góc, đôi mắt nặngtrĩu trầm lặng.
Lần này Tiểu Yêu cượcthua, Phòng Phong Bội cược thắng.
Tiểu Yêuục, “Chỉ là maymắn mà thôi.”
Phòng Phong Bội nói: “Vậylại cược thêm một lần nữa, cược cái gì thì tùy cô chọn.”
“Được, chúng ta tiếp tụccược nô lệ này.”
“Ngày mai cô còn muốn tớixem hắn tử đấu à?”
“Không. Ngươi có nhìnthấy ánh mắt của hắn không? Đó là ánh mắt đã tuyệt vọng, chúng ta liền cược xemai có thể làm hắn có hy vọng trong phút chốc.”
Phòng Phong Bội khẽ cười,“Rất thú vị, vì cô vừa thua nên ta để cô làm trước.”
Tiểu Yêu đi qua đó, nô lệtỉnh táo nắm tay Tiểu Yêu, định vặn gãy nó, nhưng hàng năm vật lộn làm hắn lậptức hiểu đôi tay này có linh lực thấp kém, không giết được bất cứ kẻ nào, hơnnữa trực giác của dã thú cho hắn biết Tiểu Yêu không hề có lòng thù địch. Hắnchần chừ trong chớp mắt, buông Tiểu Yêu ra.
Chủ nhân của nô lệ muốntiến lên đuổi Tiểu Yêu đi, Phòng Phong Bội duỗi tay chặn hắn lại, ném tiền vừacược thắng trong trận tử đấu này cho hắn. Chủ nhân của nô lệ nhặt túi tiền lên,ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Tiểu Yêu đưa lưng về phíahọ, tháo mặt nạ đầu chó xuống, cười cười với nô lệ, dùng sức ôm lấy hắn, ghévào tai hắn thấp giọng nói: “Trên đời này luôn tồn tại những điều tốt đẹp, đángđể ngươi sống tiếp.” Tiểu Yêu đeo lại mặt nạ đầu chó, trở về chỗ cũ, nô lệngười đầy máu ấy chỉ nhìn nàng với vẻ mờ mịt, dường như hoàn toàn không hiểurốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phòng Phong Bội cúi gậpthắt lưng, thân mình run rẩy, cố nén tiếng cười mà chẳng nén được.
Tiểu Yêu tức giận nói:“Đến lượt ngươi.”
Phòng Phong Bội đi qua,khom người, nhẹ giọng nói một câu với nô lệ. Trong phút chốc, ánh mắt nô lệ tỏasáng, toát lên thần thái kỳ dị, dường như kích động, lại dường như không tin,vội vàng nhìn Phòng Phong Bội chằm chằm, Phòng Phong Bội chỉ trịnh trọng gậtđầu, đi về chỗ. Nô lệ ấy giống như đã thay đổi thành người khác, khi chủ nômang hắn đi, hắn kiên định đến khác thường.
Phòng Phong Bội cười nói:“Ta thắng.”
Tiểu Yêu không nghĩ ra,cho dù Phòng Phong Bội hứa hẹn với nô lệ là sẽ chuộc hắn, cho hắn cuộc sống tựdo, thì trái tim đã bị bóng đêm nghiền nát của nô lệ cũng tuyệt đối không tintưởng, hơn nữa hiển nhiên là Phòng Phong Bội không hứa hẹn như vậy.
Tiểu Yêu rầm rì nói:“Ngươi ăn gian, chắc chắn là ngươi đã biết hắn. Ngươi hiểu hắn, chẳng tráchngươi lại cược hắn thắng.”
“Tối nay là lần đầu tiênta gặp hắn.”
“Rốt cuộc ngươi đã nói gìvới hắn?” Tiểu Yêu nghĩ thế nào cũng không ra.
Hai đi tới cửa sòng bạc,Phòng Phong Bội cởi mặt nạ đầu chó ra, Tiểu Yêu cũng cởi mặt nạ đầu chó, trảlại cho người hầu của sòng bạc.
Ra khỏi sòng bạc, đã làđêm khuya, Tiểu Yêu không khỏi hít đầy một hơi thứ không khí trong lành củanhân gian.
Nàng nói với Phòng PhongBội: “Ta thật sự rất muốn biết ngươi đã nói gì với hắn.”
Phòng Phong Bội cười nói:“Nếu cô cũng ôm ta một cái, ta liền nói cho cô ngay. Mỹ nhân kế vô dụng vớihắn, nhưng lại rất hữu dụng với ta.”
Tiểu Yêu giậm mạnh chânxuống, có chút xấu hổ nói: “Không nói vớ vẩn!”
Nàng nổi giận đùng đùngbỏ đi, Phòng Phong Bội đi theo sau nàng, “Được rồi, ta nói cho cô.”
“Ta không muốn nghe!”
“Thật sự không thíchnghe?”
“Không thích nghe!
Phòng Phong Bội giữ chặtnàng, tốt tính dỗ nàng, “Nhưng ta lại muốn nói cho cô nghe, xin cô nghe.”
Tiểu Yêu đè nén nụ cườitrên khóe môi, “Ngươi xin ta như thế nào?”
“Ta ôm cô một cái nhé? Tasẵn sàng sử dụng mỹ nam kế với cô.”
Tiểu Yêu vừa tức vừacười, dùng sức đẩy hắn ra, “Phòng Phong Bội, ngươi đùa bỡn ta!”
Phòng Phong Bội cười rộlên, giữ chặt cánh tay Tiểu Yêu, không cho nàng đi, “Ta nói với hắn, ta cũngtừng là nô lệ trong cuộc tử đấu, ta đã sống tiếp.”
Tiểu Yêu dừng bước, tứcgiận trừng mắt với Phòng Phong Bội, “Ngươi lừa gạt hắn!”
Phòng Phong Bội cườinhạt, “Hi vọng ta vốn là kẻ lừa gạt.”
Tức giận trong lòng TiểuYêu dần dần bay đi, nàng bỗng lắc đầu, “Tuy hắn bị nhốt trong lồng, nhưng cũnglà dã thú cực kỳ thông minh, hắn sẽ không dễ tin lời nói của ngươi, nhất địnhlà người còn làm cái gì đó.”
“Ta dùng ngôn ngữ đặc thùcủa nô lệ trong cuộc tử đấu.”
Tiểu Yêu sửng sốt kinhngạc, “Nghe nói ngay cả chủ nô cũng không hiểu, làm sao ngươi có thể?”
Phòng Phong Bội cười, “Cólẽ ta thực sự đã từng làm nô lệ trong cuộc tử đấu.”
Tiểu Yêu ngơ ngác nhìnhắn một lát, thì thào hỏi: “Ngươi là ai?”
“Cô hy vọng ta là ai?”
Một tay Tiểu Yêu đặt trênngực mình, một tay chậm rãi vươn ra, đặt trên ngực Phòng Phong Bội, tim hắnđang nhảy cùng một nhịp với t
Tiểu Yêu hoang mang, nàngtừng cho rằng hắn là Tương Liễu, Tương Liễu có chín cái đầu, nghe nói có chíngương mặt, tám mươi mốt hóa thân, có lẽ một trong số đó giống y Phòng PhongBội, nhưng Phòng Phong Bội và Tương Liễu rất không giống nhau.
Hắn dẫn nàng đi mua sonphấn, nước hoa, lười biếng dựa vào giường nhỏ, nhìn nàng chọn. Con gái khi đãhãm vào thì sẽ quên hết thời gian, Tiểu Yêu quanh quẩn trong cái tiệm ấy cả mộtngày, thử đủ loại nước hoa. Về sau càng ngửi mũi nàng càng tê dại, không xácđịnh được liền đưa cho hắn ngửi, hỏi ý kiến của hắn, hắn kiên nhẫn ngửi giúpnàng, cho nàng ý kiến.
Cùng nhau ăn cơm, TiểuYêu thích ăn nhân bánh ở mãi trong cùng, hắn luôn ăn cái vỏ bên ngoài, để lạicho nàng lớp nhân ở trong. Lúc ăn thịt nướng, nàng thích ăn phần xương sườn gầncổ nhất, thích phần thịt mềm ở bên trong, lần nào hắn cũng bỏ miếng mỡ béo vàda cháy vàng cho nàng.
Lúc thúc ngựa đi vào conđường núi nhỏ, hắn luôn để nàng đi trước, bởi vì sau khi người phía trước điqua, những nhánh cây mọc lan tràn thường đánh bật vào người phía sau.
Tương Liễu làm sao có thểnói chuyện nhẹ nhàng với nàng, săn sóc cho nàng, kiên nhẫn ở cùng nàng? Cũngchỉ có tay ăn chơi hiểu biết lòng con gái như Phòng Phong Bội mới làm được.
Lâu ngày, cho dù vẫn cócảm giác ấy, nhưng Tiểu Yêu đã coi Phòng Phong Bội chính là Phòng Phong Bội, màhiện giờ… Nàng lại cảm thấy hắn là Tương Liễu, không có lý do gì, không thểgiải thích, nàng chỉ cảm thấy như thế.
Nàng nói với Phòng PhongBội: “Tim chúng ta đang nhảy cùng nhịp.” Nàng ngửa mặt nhìn Phòng Phong Bội,chờ Phòng Phong Bội cho nàng một lời giải thích.
Bàn tay Phòng Phong Bộibao lên tay nàng, cười cười nói: “Đúng vậy, giống như thật sự nhảy cùng nhịp.”
Vô lại! Tiểu Yêu hếtcách, nghiến răng nghiến lợi chờ Phòng Phong Bội giải thích, Phòng Phong Bộilại chỉ cười nhìn nàng.
Ánh đèn mờ nhạt lẳng lặngbao phủ thân ảnh h
Một chiếc xe ngựa dừngbên cạnh, màn xe bị đẩy ra, Phòng Phong Ý Ánh kinh ngạc gọi: “Nhị ca?”
Phòng Phong Bội vô cùngbình thản ung dung, mỉm cười nói: “Tiểu muội, đã lâu không gặp.”
Thân thể Tiểu Yêu hơicứng lại, nàng có thể cảm giác được còn có một người ở đằng sau đang nhìn mình.
Tiểu Yêu không biết phảicó tâm tình gì nữa, nàng và Phòng Phong Bội học bắn cung đã mười sáu tháng, dựavào lực lượng của Đồ Sơn thị, dựa vào thân phận của nàng và Phòng Phong Bội,Cảnh phải sớm nghe được chuyện của nàng và Phòng Phong Bội. Hay nên nói là, lúcđầu, khi nàng còn chưa hiểu tính tình tùy ý của Phòng Phong Bội, nàng không tinPhòng Phong Bội có thể chân chính truyền thụ tài bắn cung cho nàng, nàng cũngkhông tính thực sự học cùng hắn, nàng không kháng cự Phòng Phong Bội tiếp cận,chỉ vì nàng biết rõ tin tức nàng và Phòng Phong Bội đi cùng nhau sẽ lan đếntừng cánh cửa của các thế gia đại tộc. Cảnh đương nhiên cũng sẽ nghe được, màTiểu Yêu chính là muốn cho hắn nghe được. Tiểu Yêu không hiểu tại sao mình lạimuốn làm như vậy, nàng cũng lười nghĩ, dù sao làm như vậy nàng cảm thấy caohứng, thế nên nàng liền làm.
Sau này, Tiểu Yêu pháthiện nàng hiểu lầm Phòng Phong Bội, Phòng Phong Bội thật sự dạy nàng bắn cung,nàng cũng bắt đầu cẩn thận học tập. Dần dần, mục đích ban đầu ấy đã không cònquan trọng. Nhưng dường như Tiểu Yêu vẫn đang chờ đợi phản ứng của Cảnh, vậy màsuốt mười sáu tháng, nàng thật sự đã buông tha chờ đợi, nàng chỉ cảm thấy mìnhthật buồn cười. May mắn, may mắn Phòng Phong Bội làm cho nàng bất ngờ, bằngkhông có thể không chỉ là buồn cười, mà là thật đáng buồn.
Có điều, vào đúng lúcnàng đã quên, hắn lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang theo vị hôn thê củahắn!
Phòng Phong Ý Ánh xuốngxe, Đồ Sơn Cảnh cũng xuống xe, Phòng Phong Bội mỉm cười chào hỏi, “Nói vậyngươi chính là Thanh Khâu công tử, ta là muội phu (anhrể) tương lai của vị tiếng tăm lẫy lừng ấy, rất vuiđược gặp.”
Phòng Phong Ý Ánh thậtbất đắc dĩ, nói với Cảnh: “Đây là nhị ca
Cảnh nhất thời không nóigì, hắn may mắn từng gặp “Hình dáng thật” của Tương Liễu, phỏng chừng hắn cũnggiống lần đầu Tiểu Yêu gặp Phòng Phong Bội, một lát sau, hắn mới đáp lễ, kháchkhí nói: “Chào nhị ca.”
Phòng Phong Bội cười nói:“Ta giới thiệu với hai người một chút, đây là…”
Ánh mắt của Phòng Phong ÝÁnh chứa vẻ không vui, ngắt lời hắn, “Nhị ca, bằng hữu của huynh không cần giớithiệu cho bọn muội.” Ý Ánh chỉ gặp Tiểu Yêu một lần trong trang phục lộng lẫy ởnghi thức tế lễ, tối nay Tiểu Yêu mặc quần áo bình thường của nữ tử Hiên Viên,đứng nghiêng người, cúi đầu. Ý Ánh cho rằng, cô gái đi cùng Bội lúc đêm khuyathế này khẳng định chẳng phải cô gái đứng đắn, nàng vốn khinh thường không buồnđể ý, cho nên hoàn toàn không nhận ra.
Phòng Phong Bội cườicười, cũng không nhắc tới Tiểu Yêu nữa.
Ý Ánh hỏi: “Nhị ca, huynhnghỉ ngơi ở đâu? Đồ Sơn thị có một khu nhà vườn ở đây, nhị ca có thể tới ở cùngbọn muội.”
Phòng Phong Bội nói:“Không cần.”
Cảnh ít nói lại đột nhiênlên tiếng: “Ý Ánh vẫn rất mong nhớ huynh, nhà vườn ấy rất lớn, ra vào cũngtiện, rất vui được đón tiếp nhị ca.”
Ý Ánh kinh ngạc lướt nhìnCảnh, lại rất cao hứng, dù sao Cảnh ân cần chiêu đãi người nhà nàng là nể mặtnàng.
Bội cười nói: “Thịnh tìnhkhông thể chối từ, nhưng mà tối nay sẽ không quấy rầy, ta còn phải đưa bằng hữutrở về. Ngày mai sẽ chuyển tới.”
Cảnh nói: “Nhị ca đi đâu?Dù sao xe ngựa cũng rộng, có thể đưa các huynh đi cùng.”
Bội nói: “Không cần phiềntoái, chúng ta mới ngồi trong sòng bạc mấy canh giờ, lúc này muốn vận động mộtchút.”
“Đi thôi!” Bội gọi
Tiểu Yêu không chút do dựđi theo hắn, rời đi. Từ đầu đến cuối, nàng không hề liếc nhìn Cảnh.
Cảnh nhìn chằm chằm vàobóng lưng nàng.
Ý Ánh nhìn ca ca thở dài,“Có lời đồn rằng một năm nay huynh ấy rất thân thiết với Cao Tân vương cơ, tacòn tưởng huynh ấy thật sự gặp được người làm mình động tâm, tính tình kìm hãm,không ngờ lại vẫn là như vậy.”
Cảnh không nói gì, trầmmặc lên xe, khép hai mắt, trước mắt hiện lên hình ảnh vừa rồi Tiểu Yêu và Bộibốn mắt nhìn nhau, giữa hai người có sự ăn ý tế nhị không nói rõ.
Tiểu Yêu trở lại chỗ củaChuyên Húc, vội vã đi tìm Chuyên Húc, “Chuyên Húc, Chuyên Húc.” Đẩy cửa phòngra, không ngờ lại thấy A Niệm và Hải Đường.
Tiểu Yêu ngây người trongchớp mắt, nhìn về phía Chuyên Húc.
Chuyên Húc cười nói: “ANiệm đến Hiên Viên thành chơi.”
Tiểu Yêu hỏi: “Cô ấy trốntới đây à?” Đường đường là Cao Tân vương cơ đến Hiên Viên thành, nếu không phảivụng trộm đến thì dù thế nào cũng nên có người tấu trình với Hoàng Đế.
Chuyên Húc bất đắc dĩcười cười, “Nhưng ta nghĩ sư phụ cần phải biết.”
Tiểu Yêu cũng cảm thấyphụ vương khẳng định đã biết, nếu không phải ông ngầm đồng ý, thì Hải Đường cómột trăm lá gan cũng không dám bỏ trốn cùng A Niệm, phụ vương là người kỳ lạ,ông luôn dung túng con gái dạo chơi bên ngoài. Mượn chuyện của nàng và PhòngPhong Bội mà nói, ở Hiên Viên không tính là gì, Hoàng Đế hiển nhiên sẽ khôngquản, nhưng Tuấn Đế cũng không quản, chỉ là trong thư gửi cho Tiểu Yêu có hỏibâng quơ một câu về Phòng Phong Bội.
A Niệm hỏi Chuyên Húc:“Ca ca, có phải huynh mất hứng vì muội tới không?”
Chuyên Húc ôn hòa nói:“Đương nhiên không phải, muội tới thăm ta và Tiểu Yêu, ta rất cao hứng.”
A Niệm khinh thường lườmTiểu Yêu, “Muội chỉ đến thăm ca ca thôi.”
Chuyên Húc hỏi Tiểu Yêu:“Vừa nãy muội vội gì thế, xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi trên đường muộigặp… Đồ Sơn Cảnh và Phòng Phong Ý Ánh.”
“Ừ, họ vừa tới lúc chiều,có lẽ mấy ngày nữa Phong Long và Hinh Duyệt cũng tới.”
“Sao họ đều đến đây? Xảyra chuyện gì?”
Chuyên Húc nói: “TiểuYêu, đây là Hiên Viên thành! Đô thành của Hiên Viên quốc! Chính lệnh liên quantới hơn một nửa Đại Hoang đều được ban bố từ tòa thành này. Cho dù là XíchThủy, Đồ Sơn, Thần Nông hay Phòng Phong, vận mệnh gia tộc họ đều cùng một nhịpthở với chính lệnh của tòa thành này. Từng đệ tử quan trọng của các gia tộccách vài năm sẽ cố ý tới Hiên Viên thành một khoảng thời gian. Qua lại tốt, tựnhiên sẽ hẹn nhau tới cùng lúc.”
Tiểu Yêu trầm mặc, dườngnhư rất thất vọng, Chuyên Húc hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Yêu lắc đầu, “Muội đitắm rửa rồi ngủ đây.”
Chuyên Húc cũng dẫn ANiệm ra khỏi phòng, nói với A Niệm: “Ta đưa muội tới phòng của muội, lúc muộitới Hiên Viên thành thì ở đây. Muội đã vụng trộm đến nên khi có người hỏi,muội hãy nói là bằng hữu của Tiểu Yêu, nhưng ta sẽ nói với ông nội một tiếng,nếu ông muốn gặp muội thì ta sẽ đưa muội tới bái kiến ông.”
A Niệm ngoan ngoãn đồngý, nhưng vẫn có chút bất mãn hỏi: “Tại sao không thể nói là bằng hữu của ca ca?Tại sao phải nói là bằng hữu của Tiểu Yêu?”
“Bởi vì bây giờ năng lựccủa ca ca hữu hạn, làm bằng hữu của ca ca sẽ rất nguy hiểm, làm bằng hữu của tỷtỷ muội thì tương đối an toàn.”
Từ trước tới giờ A Niệmluôn hồ đồ trong việc nhỏ, khôn khéo trong việc lớn, từ một câu của Chuyên Húcnàng đã hiểu ra rất nhiều, cắn môi, nói với Chuyên Húc: “Ca ca, huynh yên tâm,muội biết nơi này không phải Cao Tân, muội sẽ không gây thêm phiền phức chohuynh đâu.”
Tiểu Yêu đi đằng trướcbỗng xì cười, A Niệm xấu hổ, “Ngươi không tin sao?”
Tiểu Yêu đã đến phòng củamình, nàng đi vào, quay lại nói với A Niệm: “Ta, lau, mắt, để, chờ, xem.” Uỳnhmột tiếng, trước khi A Niệm phát hỏa nàng đã đóng cửa lại.
Chuyên Húc vội vỗ về ANiệm, “Ta biết A Niệm hiểu chuyện nhất mà, đừng so đo với tỷ tỷ của muội.”
A Niệm nở nụ cười, đitheo Chuyên Húc tới phòng của mình.
Ngày hôm sau, Tiểu Yêudậy rất sớm, để lại lời nhắn cho Chuyên Húc, trở về Triều Vân Phong.
Dựa theo lễ tiết, dựatrên giao tình của Cảnh và Chuyên Húc, sau khi Cảnh đến Hiên Viên thành cầnphải tới bái phỏng Chuyên Húc, Tiểu Yêu không biết hắn đến vào ngày nào, nhưngnàng thật sự không muốn chờ đợi, lòng suy đoán lửng lơ, thất vọng theo thờigian trôi đi, cảm giác ấy quá khó chịu. Thế nên nàng lựa chọn không chờ đợinữa, trốn về Triều Vân Phong, hắn có đến hay không, đến khi nào, đều không liênquan gì tới nàng.
Tiểu Yêu luyện bắn cungtrong rừng dâu, luyện hơn nửa ngày, mồ hôi đổ khắp người, nàng mới thu cungtên.
“Tâm tình cháu hôm naykhông tĩnh.” Giọng Hoàng Đế truyền đến.
Hoàng Đế chống gậy, đứngngoài rừng dâu. Tiểu Yêu đi tới, đỡ Hoàng Đế ngồi trên chiếc giường nhỏ bằng gỗdâu, nàng không ngại trên dưới mà ngồi bên cạnh Hoàng Đế, bưng một đĩa dớp lạnhlên, ăn hết miếng này đến miếng khác. Có lẽ bây giờ khắp cả Đại Hoang này cũngchỉ có nàng dám cùng ngồi cùng ăn với Hoàng Đế.
Hoàng Đế nói: “Để ta xemtay cháu.”
Tiểu Yêu vươn tay, HoàngĐế sờ sờ ngón tay nàng, nơi kéo cung đã kết thành vết chai dày, “Tiểu cô nươngluyện bắn tên, sợ để bị chai tay sẽ khó coi nên đều đeo bao tay đặc chế, tạisao không đi tìm thợ mà làm?”
Tiểu Yêu cười rộ lên,“Mục đích của cháu và các cô nương ấy không giống nhau, họ vì du ngoạn săn bắnmùa thu, còn cháu vì giết người, chẳng lẽ kẻ địch sẽ chờ cháu đeo bao tay rồimới ra tay?”
Hoàng Đế buông tay TiểuYêu ra, “Phòng Phong Bội không thể truyền thụ tài bắn cung gia truyền cho cháu,rồi ta sẽ tìm sư phụ cho cháu. Linh lực của cháu thấp kém, cung và tên cần tìmđúc sư có tài nghệ cao siêu đặc biệt chế tạo cho cháu, nhưng chuyện này khôngvội, chờ kỹ năng bắn cung của cháu có chút thành tựu, ta sẽ sai người đi mờiđúc sư.”
Tiểu Yêu không để ý nói:“Cao Tân thiếu cái gì chứ đúc sư thì không thiếu, cháu sẽ nhờ phụ vương tìm đúcsư làm giúp cháu.”
Hoàng Đế nhìn vào mắtTiểu Yêu, nhàn nhạt hỏi: “Phụ vương của cháu đối đãi với cháu thế nào?”
Ánh mắt Tiểu Yêu chứachan hạnh phúc, nheo thành mảnh trăng lưỡi liềm, “Không có người cha nào có thểtốt hơn cha cháu đâu.”
Hoàng Đế nhìn về phíarừng dâu, với sự khôn khéo của Thiếu Hạo, không thể không nhìn ra Tiểu Yêu… Hắncó mưu đồ gì sao? Hoàng Đế chậm rãi nói: “Hắn là vua của một nước, không nêncoi hắn như một người cha đơn thuần. Đã sinh ra trong nhà đế vương, thì đừngtrông cậy vào thứ tình cảm thuần túy, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Tiểu Yêu thở dài, “Khôngphải quân vương nào cũng hùng tài vĩ lược như ông.”
Hoàng Đế không để ý sựchế giễu trong lời nói của Tiểu Yêu, bỗng nhiên nói: “Hãy chọn lấy một vị hônphu thật tốt, trước khi ta chết, ta còn có thể cam đoan cháu được gả chođàn ôngmình muốn gả.” Cũng sẽ cố gắng hết sức an bài hạnh phúc cho cháu.
Trọng tâm đề tài củaHoàng Đế rất rõ ràng, Tiểu Yêu sửng sốt, một lát sau, lòng nàng bỗng trào racảm giác vừa chua xót vừa đắng chát. Cho dù nàng có oán hận ông bao nhiêu, thìông cũng là ông ngoại của nàng.
Tiểu Yêu áp chế cảm giácphức tạp ấy, cười đùa cợt nhả hỏi: “Dù là ai cũng được ạ? Nếu đã có hôn ướccũng được sao? Nếu là kẻ địch của ông cũng được chứ?”
Hoàng Đế nhìn về phíaTiểu Yêu, “Cháu muốn người đàn ông như thế nào?” Có lẽ bởi vì Hoàng Đế xuấtthân bình phàm, không chịu sự dạy dỗ của các đại tộc, nên khi ông nói chuyệntrực tiếp và sắc bén hơn Tuấn Đế rất nhiều.
Lời nói trắng ra như vậy,đổi thành nữ tử khác có lẽ đã sớm đỏ mặt, nhưng Tiểu Yêu lại không chút ngạingùng. Lúc này đây có người hỏi nàng vấn đề đó, nàng cũng nghiêm túc suy xétmột lát, “Khi cháu còn chưa trưởng thành đã bắt đầu giả làm con trai, lúc thiếunữ người ta hoài xuân, cháu lại không biết mình đang bận rộn cái gì, có lẽ đangbận rộn với cuộc sống. Có lẽ cháu cô đơn một mình quá lâu, cháu luôn rất muốntìm một người làm bạn, không phải chỉ vì lập gia đình, mà chỉ là cùng sống vớinhau, chia sẻ đau khổ, chia sẽ niềm vui, cho dù cãi nhau, ít nhất cũng khôngphải tự nói với chính mình, nhưng gan cháu bé, ông nghĩ mà xem, ông nội cháu,cha ruột, mẹ ruột của cháu đều có thể vì nguyên nhân đó mà vứt bỏ cháu, cháu cóthể tin ai sẽ không vứt bỏ cháu đây? Cháu làm bạn với ông già bơ vơ không nơinương tựa, cháu nhận nuôi cô nhi, họ cần cháu, sẽ không vứt bỏ cháu.” Tiểu Yêucười ha ha, “Người ta cảm thấy lòng cháu lương thiện, thực ra, chẳng qua là vìcháu yếu đuối, cháu ở cùng những người nhỏ yếu, cảm thấy mình nắm giữ tất cả,được làm chỗ dựa, sẽ không bị vứt bỏ, mới cảm thấy an lòng.”
Hoàng Đế tựa vào thànhgiường gỗ dâu, suy nghĩ nhìn Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu nói: “Sau khikhôi phục thành con gái, cháu luôn cảm thấy chuyện lập gia đình còn xa xôi lắm,cũng không cẩn thận nghĩ tới, nhưng cháu biết cháu sợ người đàn ông giống nhưông, trong lòng những người như ông, vĩnh viễn có sự lựa chọn quan trọng hơnngười phụ nữ.”
Mặt Hoàng Đế không biểucảm, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vốn không thích hợp làm một người chồng.
Tiểu Yêu nheo mắt, chậmrãi nói: “Cháu rất sợ sau khi có được rồi lại mất đi, nếu như vậy thì cháu thàkhông bao giờ có được. Trừ khi có một người đàn ông, bất kể đối mặt với nhữnglựa chọn gì, cháu đều là lựa chọn thứ nhất của hắn, bất kể vì nguyên nhân gì,cũng không buông tay với cháu, thì cháu mới bằng lòng ở bên hắn cả đời.”
Hoàng Đế nói: “Rất khó.”
Tiểu Yêu cười rộ lên,“Cháu biết là rất khó mà, cho nên, cháu vốn không dám nghĩ tới người đàn ôngnào cả, cháu sợ vừa nghĩ tới đã là muôn đời không thể quay lại. Cho dù…” TiểuYêu thở dài, “Cho dù lòng có chút loạn, cháu cũng sẽ cố gắng khống chế.”
Hoàng Đế nói: “Vấn đềcháu vừa hỏi ta, chính cháu đã có đáp án. Nếu hắn lựa chọn người con gái khác,thì chứng minh rằng trong lòng hắn cháu không phải lựa chọn thứ nhất; nếu hắnlựa chọn làm kẻ địch của ta và Chuyên Húc, thì chứng minh rằng trong lòng hắncháu không phải người quan trọng nhất, hắn có thể vứt bỏ cháu.”
Tiểu Yêu cảm thấy tronglòng buồn phiền hoảng sợ, ôm gối ngồi một góc trên giường, ngẩn người nhìn rừngdâu.
Hoàng Đế nói: “Thực racháu nghĩ nhiều quá, đôi khi người ta phải học cách hồ đồ, chỉ cần chọn đúngngười, tương kính như tân, bạch đầu giai lão cũng không khó.” (Tươngkính như tân là tôn trọng nhau, tôn trọng nhau như khách, thường dùng chỉ vợchồng.)
Tiểu Yêu kinh ngạc suy tưlời nói của Hoàng Đế, sau một lúc lâu, cười khổ đứng lên, “Cháu hiểu lời ôngnói, nhưng tính cháu đã như vậy, nếu thực sự không tìm được người đàn ông nhưthế, cháu tình nguyện không lấy chồng, nhận nuôi mấy cô nhi, sống những ngàynhư trước đây.”
Hoàng Đế không nói gì,chỉ ngóng nhìn rừng dâu.
Tiểu Yêu ở lại Triều VânPhong năm ngày, buổi sáng luyện bắn cung, buổi chiều lật xem sách thuốc luyệnchế thuốc độc, lúc Hoàng Đế rảnh sẽ ăn gì đó và nói chuyện với Hoàng Đế mộtlát.
Sáng ngày thứ sáChuyênHúc đưa A Niệm đến bái kiến Hoàng Đế.
A Niệm một lòng cung kínhvới Hoàng Đế, Hoàng Đế nhìn thấy A Niệm thì có phần bất ngờ, phỏng chừng khôngngờ A Niệm lại giống con gái mình hơn cả Tiểu Yêu, có lẽ bởi một chút giốngnhau này mà Hoàng Đế thân thiết hơn với A Niệm.
A Niệm lập tức cảm giác được,nửa làm nũng nửa năn nỉ với Hoàng Đế: “Cháu cũng rất muốn có một người ông nhưngài, bệ hạ, cháu có thể gọi ngài là ông nội như Chuyên Húc ca ca được không?”
Hoàng Đế cười rộ lên,“Chỉ cần phụ vương ngươi không để ý, đương nhiên có thể.”
A Niệm lập tức ngọt ngàogọi: “Ông nội.” (Gia gia)
Hoàng Đế nhất thời caohứng, lệnh cho người hầu cầm ra một chiếc vòng tay Luy Tổ từng dùng ban cho ANiệm. A Niệm nghe được là trang sức của Luy Tổ nương nương, mặt tràn đầy vuimừng, lập tức quý trọng đeo vào tay.
Tiểu Yêu trợn mắt nhìn,cảm thấy A Niệm mới là cháu gái có quan hệ máu mủ với Hoàng Đế.
Chuyên Húc nháy mắt vớinàng, bây giờ mới biết A Niệm lợi hại à?
Tiểu Yêu chỉ có thể dựngthẳng ngón tay cái, trước kia nàng cảm thấy A Niệm hồ đồ trong việc nhỏ, khônkhéo trong việc lớn, chẳng hề ngu ngốc, chỉ là tính tình không tốt, không biếtđối nhân xử thế, nhưng bây giờ đã hiểu rồi, A Niệm không phải người không biếtđối nhân xử thế, mà là lười lãng phí tinh lực, đối với người không có ảnh hưởngđến nàng, A Niệm làm gì phải tốn tâm tư dùng mật ong chúa để lấy lòng? Thật racẩn thận ngẫm lại, A Niệm nhìn như điêu ngọa, nhưng thực tế nàng chưa bao giờvượt qua giới hạn của Tuấn Đế và Chuyên Húc.
Người hầu đi vào tấu,“Phòng Phong Bội ở dưới chân núi cầu kiến vương cơ.”
Tiểu Yêu như trút đượcgánh nặng, nói với Hoàng Đế: “Cháu đi chơi, nếu buổi tối về muộn thì mọi ngườikhông cần chờ cháu ăn cơm
Hoàng Đế đang nói chuyệnvới A Niệm, không để ý nói: “Đi đi.”
Tiểu Yêu tùy ý thi lễ mộtcái rồi rời đi. Chuyên Húc lặng lẽ theo ra.
Tiểu Yêu đi dắt thiên mã,không mang cung tên. Ngoài Phòng Phong Bội, chỉ có Hoàng Đế và Chuyên Húc biếtnàng luyện bắn cung, Tiểu Yêu cũng không muốn người khác biết, ngày đó cố ý muahai bộ cung tên giống nhau như đúc, một bộ ở trong tay Tiểu Yêu, một bộ ở chỗPhòng Phong Bội. Cho dù người khác nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ là Phòng Phong Bộivào trong núi săn bắn.
Chuyên Húc giữ chặt dâycương thiên mã, “Muội đang cố ý trốn tránh Cảnh sao?”
“Không phải.”
“Mấy ngày nay, ngày nàohắn cũng tới tìm ta, hắn không nhàn đến mức ngày nào cũng muốn gặp ta.”
Tiểu Yêu nói: “PhòngPhong Bội đang đợi muội, muội phải đi.”
Chuyên Húc do dự trongchớp mắt, nói: “Phòng Phong Bội là con của thị thiếp, hắn không làm chủ PhòngPhong gia được, muội chơi cùng hắn thì có thể, nhưng… Trước mắt đừng trở mặtvới Cảnh, bây giờ ta cần hắn.” Chuyên Húc cúi đầu, tay nắm dây cương vì dùngsức mà nổi cả gân xanh. Chuyên Húc không phải chưa từng trải qua khuất nhục,nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy khuất nhục nhất.
Tiểu Yêu cầm tay hắn, “Caca, đừng khó chịu, đây không phải chuyện gì đáng ngại, muội sẽ đi gặp Cảnh,không phải miễn cưỡng, không phải vì huynh, thực ra… thực ra muội đang giậnCảnh.”
Chuyên Húc vẫn cúi đầu,tự giễu: “Ta đúng là ca ca tốt, ngay cả để muội tức giận một chút cũng khôngđược, muốn muội gấp gáp đi cúi đầu với đàn ông.” Hắn buông dây cương, “Đi đi!”Bước chân hắn vội vã, đi về phía Triều Vân Điện.
Tiểu Yêu cưỡi thiên mãrời đi, lúc tới dưới Hiên Viên sơn, nhìn thấy Phòng Phong Bội, Tiểu Yêu chỉ vẫytay, Phòng Phong Bội cưỡi thiên mã đuổi theo nàng, hai người ăn ý bay nhanh vềphía Đôn Vật sơn.
Đến nơi, Tiểu Yêu lấycung tên xuống, kéo căng dây cung bắn ra, mũi tên mạnh mẽ ghim vào thân cây.
Phòng Phong Bội cười nói:“Hôm nay có cơn tức rồi!”
Tiểu Yêu không hé răng,rút một mũi tên, cài lên cung, chậm rãi xoay người, hướng mũi tên vào tim PhòngPhong Bội, kéo dây cung, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phòng Phong Bội bất đắcdĩ, “Bây giờ ta ở trong nhà của muội phu (emrể) tương lai, ngày nào cũng gặp muội muội, cô cảm thấyngoài là Phòng Phong Bội ra, ta còn có thể là ai?”
Lúc này nhìn hắn, lạikhông giống Tương Liễu. Tiểu Yêu trừng mắt, “Nếu ngày sau để ta phát hiện rangươi lừa ta, ta sẽ bắn vào tim ngươi một mũi tên.”
Phòng Phong Bội cười rộlên, “Trong lòng cô rốt cuộc hy vọng ta là ai? Vị bằng hữu cô muốn hạ độcchết?”
Ngón tay Tiểu Yêu buônglỏng, kéo dây cung bắn ra, tên dán vào thân cây phía sau đầu Phòng Phong Bội.Phòng Phong Bội cười vỗ tay, “Sư phụ ta đây dạy không tệ!”
Tiểu Yêu mím môi cười.
Phòng Phong Bội nói: “Tathấy tâm tình cô không tốt, hôm nay đừng luyện!”
Tiểu Yêu rút tên, dẫncung hướng về phía cái cây làm bia ngắm, “Hôm nay tâm tình không tốt, khôngluyện! Ngày mai tâm tình rất tốt, không luyện! Cuộc đời còn rất nhiều cái cớ đểphóng túng bản thân, có một tất có hai, ta còn học cái gì?”
Phòng Phong Bội than nhẹmột tiếng, không nói lời vô nghĩa nữa. Hắn nhìn chăm chú vào động tác của TiểuYêu, thường xuyên chỉ điểm cho Tiểu Yêu.
Luyện mãi tới trưa, TiểuYêu mới thu cung tên.
Hai người giống như trướcđây, tính toán thành, tới phường ca múa ăn cơm rồi ngủ.
Hai người cưỡi ngựa trênphố Hiên Viên, tuy Tiểu Yêu đội mũ che mặt, nhưng vừa thấy thiên mã Tiểu Yêucưỡi, lại nhìn thấy Phòng Phong Bội, mấy người tâm tư vừa động đã đoán được đólà vương cơ, không khỏi kích động kêu lên, người đi đường nghe được đều tới tấplui qua bên đường.
Bây giờ Tiểu Yêu mới phátbiện buổi sáng tinh thần không yên, dắt nhầm thiên mã, cái rọ mõm ngựa này dùngvàng để làm ra, có huy ấn của vương tộc, có lẽ chuyên dùng cho thiên mã kéo xecủa Hoàng Đế.
Lúc này, cả con phố dàichỉ có nàng và Phòng Phong Bội đang di động, Tiểu Yêu cảm thấy rất quái dị,không thể không nề hà, chỉ có thể bày ra bộ dáng ngạo mạn của vương cơ, đi quacon phố dài cùng Phòng Phong Bội.
Phòng Phong Bội thấpgiọng nói: “Tuy da mặt ta dày, nhưng dưới bao nhiêu con mắt nhìn trừng trừngthế này dẫn cô vào phường ca múa, ta thật sự có chút ngượng ngùng.”
Tiểu Yêu cười, “Điều đónói rõ da mặt ngươi còn chưa đủ dày, cần phải luyện tập thêm nữa.” Thực ra,nàng không có lá gan, sợ bị truyền tới Cao Tân, làm cho phụ vương khó xử.
Tiểu Yêu nói: “Tới chỗcủa Chuyên Húc nhé, chắc hẳn huynh ấy phải dùng xong cơm tối ở Triều Vân Phongmới trở về.”
Vào tòa nhà, Tiểu Yêunhảy xuống thiên mã, thở dài: “Con đường làm vương cơ của ta dù sao cũng khácvới A Niệm. Thấy nhiều người nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ vô thức kiểm điểmxem mình làm sai cái gì, chẳng lẽ là hậu quả vì trước kia làm kẻ trộm sao?”
Phòng Phong Bội nửa thậtnửa giả nói: “Không bằng cô đừng làm vương cơ nữa, theo ta dạo chơi khắp mọinơi.”
Tiểu Yêu cười hì hì nói:“Hay đấy, chỉ cần ngươi có thể từ bỏ tất cả.”
Phòng Phong Bội cười haha, Tiểu Yêu cười liếc hắn một cái. Nói với ai không nói lại nói với ta? Lúc talưu lạc thiên hạ làm kẻ lừa đảo, không chừng ngươi còn ở trong nhà quấn quítlấy tì nữ đòi ăn son đấy!(Đòi ăn son: Chắc là đôn rồi, hắchắc .)
Phòng khách là nơi ChuyênHúc tiếp đãi quan viên, bàn bạc chính sự, Tiểu Yêu dẫn Phòng Phong Bội tớiphòng khách Chuyên Húc nghỉ ngơi vào ban ngày, ở giữa có ngăn cách rèm lụa, bênngoài bày biện giường uống trà và mấy cái bàn, bên trong là gian nhỏ có giườngngủ.
Nhóm tì nữ bưng đồ ăn lênrất nhanh. Dùng cơm xong, Phòng Phong Bộ ngồi tựa vào giường nhỏ bên cửa sổ,vừa uống rượu vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mắt Tiểu Yêu lim dim buồnngủ, mơ hồ nói: “Hình như Chuyên Húc không nuôi vũ kỹ, nếu ngươi muốn xem thìtự đi hỏi tì nữ.”
Tiểu Yêu đi vào phòngtrong, buông rèm xuống, nghiêng người nằm trên giường, vừa đặt đầu đã ngủ ngay.Trước kia ở phường ca múa, hai người cũng là như thế, dùng cơm xong, PhòngPhong Bội ngồi ở ngoài xem vũ kỹ khiêu vũ, Tiểu Yêu nằm ngủ trên giường ở giantrong, chờ Tiểu Yêu ngủ đủ lại bàn xem đi đâu chơi.
Loáng thoáng, Tiểu Yêunghe được Phòng Phong Bội nói câu gì đó, Tiểu Yêu phất phất tay, ý bảo hắn đừnglàm phiền, nàng còn chưa ngủ đủ. Thân thể Tiểu Yêu không thể so với bọn PhòngPhong Bội, luyện bắn cung cả một buổi sáng, vô cùng mệt mỏi, nếu không ngủ mộtgiấc thì buổi chiều sẽ không làm được gì.
Lại ngủ một lát, tronglúc nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Phòng Phong Bội nói chuyện với người nào đó,Tiểu Yêu cho rằng Chuyên Húc đã trở lại, cũng không để ý, khoát tay lên trán,vẫn nằm như trước.
“Nghe Tiểu Yêu nói vươngtử phải dùng xong bữa tối mới có thể trở về, nếu ngươi thực sự có việc quantrọng, không bằng phái người tới Hiên Viên sơn thông truyền một tiếng.”
“Ta đã phái người tớiHiên Viên sơn.”
Tiểu Yêu giật mình, hoàntoàn tỉnh táo, giọng nói thong dong khàn khàn ấy, không phải Cảnh, còn có thểlà ai?
Thật là kỳ quái, mỗi lầnnghe hắn nói chuyện cùng người khác, nàng luôn cảm thấy hắn không phải Cảnh mànàng quen biết. Nó người khác, dù có nói dối hắn cũng hết sức thong dong lạnhnhạt, mà khi nói chuyện với nàng, Tiểu Yêu luôn cảm thấy hắn ngốc nghếch, ănnói vụng về.
“Ngươi và vương tử cógiao tình rất tốt?” Phòng Phong Bội đang thử dò xét.
“Vương tử bình dị gầngũi, ở chung với mọi người đều hòa hợp.” Cảnh trả lời cẩn thận, một giọt nướccũng không lọt.
Tiểu Yêu ngồi dậy, ngườiở ngoài rèm che dừng nói chuyện. Tiểu Yêu đi tới trước gương, sửa sang sơ quabúi tóc.
Phòng Phong Bội nói:“Tiểu Yêu, vừa rồi tì nữ đến bẩm tấu có Thanh Khâu Đồ Sơn Cảnh cầu kiến vươngtử, ta thấy cô còn đang ngủ nên liền tự quyết định để tì nữ mời hắn vào.”
Tiểu Yêu vén rèm đi rangoài, cười nói: “May mắn ngươi tự quyết định, bằng không ta sẽ không đón tiếpchu đáo bằng hữu của ca ca.”
Tiểu Yêu làm như vừa rồikhông nghe thấy gì, khách khí nói với Cảnh: “Ca ca đang ở Triều Vân Phong, tasẽ bảo người đi mời huynh ấy về. Nếu công tử không có việc gấp thì hãy ở đâyđợi một lát, nếu có việc cần làm thì có thể về trước, ta sẽ bảo ca ca đi tìmcông tử.” Nói xong, Tiểu Yêu thực sự gọi tì nữ vào, phân phó lập tức phái ngườitới Hiên Viên sơn.
Tiểu Yêu hơi cúi ngườivới Cảnh, nói: “Ta và Bội còn có việc, không thể đợi cùng công tử.”
Tiểu Yêu và Phòng PhongBội đi ra khỏi phòng, Tiểu Yêu hỏi Phòng Phong Bội: “Bây giờ đi đâu?”
Phòng Phong Bội cười nói:“Cô muốn đi đâu thì chúng ta đi tới đó.”
Tiểu Yêu cảm thấy phíasau luôn có ánh mắt chăm chú, nặng trịch, ép tới mức nàng gần như không nhúcnhích được, nhưng nàng đang giận dỗi, bước chân vẫn cố làm như nhẹ nhàng,chuyện trò vui vẻ.
Lúc đi tới cửa, Tiểu Yêuđột nhiên nhớ tới buổi sáng đã đồng ý với Chuyên Húc, nàng dừng chân. Vừa rồikhông biết thế nào, chỉ một lòng muốn đ với Cảnh.
Phòng Phong Bội nhìnnàng, “Sao vậy?”
Tiểu Yêu nói: “Ta độtnhiên nhớ tới chuyện ca ca dặn dò, hôm nay không thể đi chơi cùng ngươi, ngàykhác bù nhé, được chứ?”
Phòng Phong Bội nhìn nàngchằm chằm, cảm giác quen thuộc này lại tỏa ra, thân thể Tiểu Yêu bất giác căngcứng, tựa như giây tiếp theo, Phòng Phong Bội sẽ nhào tới, dữ tợn cắn một cáitrên cổ nàng.
Đột nhiên, Phòng PhongBội nở nụ cười, không thèm để ý nói: “Được!”
Phòng Phong Bội nghênhngang mà đi, Tiểu Yêu không nhịn được sờ sờ cổ, cảm giác như tránh được mộtkiếp.
Trong phòng khách, giónhẹ thổi qua, rèm che khe khẽ lay động, u nhã tĩnh mịch.
Cảnh ngồi trên giườngnhỏ, thân mình vẫn không nhúc nhích, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong lòng Tiểu Yêu nóivới mình: Hắn là Đồ Sơn Cảnh, không phải Diệp Thập Thất rách nát thối rữa khôngai cần.
Tiểu Yêu cười tủm tỉmtiến vào, ngồi đối diện Đồ Sơn Cảnh, “Chàng muốn uống trà không? Ta bảo tì nữnấu cho chàng.”
Giọng Cảnh trầm khàn,“Không cần.”
Tiểu Yêu ân cần hỏi: “Vậychàng muốn uống rượu không? Ta bảo tì nữ hâm nóng rượu cho chàng? Hiên Viênthành không ấm áp như Thanh Khâu, đến cuối thu, mọi người thường thích uốngrượu được hâm nóng.”
“Không cần.”
Tiểu Yêu cười, “Vậy chàngmuốn gì?”
“Nàng ở trong này, đã làđủ.”
Mắt Cảnh trong veo khônggợn sóng, khóe môi mang theo nụ cười mỉm, tuy nụ cười có chút chua xót, nhưngkhông hề tức giận, giống như cho dù Tiểu Yêu làm gì, chỉ cần nàng ở trong này,hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
Tiểu Yêu đột nhiên cảmthấy thật nhụt chí, liền như đối với đám mây, bất kể dùng sức thế nào, người tavẫn là không thấy sức.
Cảnh đưa một cái hộp nhỏcho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạc trắng,trên vòng cổ có một viên đá quý màu tím, óng ánh trong suốt, tỏa ra tia sánglộng lẫy.
Tiểu Yêu nghĩ nghĩ, khôngdám tin hỏi: “Đây là ngư đan tím?”
“Vốn muốn tìm viên màu đỏcho nàng, nhưng dù thứ này không tính là quý giá, mà lại có thể gặp chứ khôngthể cầu, chỉ tìm được một viên màu tím. Vốn muốn điêu khắc cái gì đó, nhưng tanghĩ, nàng nhất định muốn có thứ này để ngậm xuống nước chơi, cho dù có hìnhdạng gì thì khi ngậm cũng không thoải mái như một hạt châu mượt mà. Nếu nàngmuốn kiểu dáng gì, ta sẽ điêu khắc giúp nàng.”
Tiểu Yêu hỏi: “Tìm thứnày không dễ dàng đúng không?”
“Không phiền toái.”
Tiểu Yêu nói: “Khôngphiền toái? Ngay cả Đồ Sơn thị giàu có như một quốc gia cũng chỉ tìm được mộtviên màu tím. Về sau lúc tặng đồ cho con gái, nhất định phải nói ba phần phiềnthành năm phần phiền, năm phần phiền thành mười phần phiền, mới có thể thấythành ý.”
Cảnh không lên tiếng.
Tiểu Yêu ngắm nghía hạtchâu, “Cái này đã rèn tốt rồi?”
“Ừ.”
“Ngậm hạt châu này thậtsự có thể tự do hô hấp trong nước?”
“Ừ, ta đã thử
Tiểu Yêu đang cầm hạtchâu để gần bên môi định ngậm, nghe nói như thế, vội giữ hạt châu trong tay,nhưng cầm trong tay cũng cảm thấy hạt châu trở nên nóng bỏng.
Cảnh cũng có chút mất tựnhiên, nhưng hắn sợ Tiểu Yêu ham chơi gặp chuyện không may, thấp giọng dặn dò:“Một lần lâu nhất, ta bơi trong nước một ngày hai đêm, có điều ta có linh lực,để an toàn, tốt nhất nàng đừng vượt quá mười canh giờ.” (Mộtcanh giờ bằng hai tiếng.)
Tiểu Yêu cúi đầu ừ mộttiếng. Cảnh vui mừng im lặng không nói, vì thử nghiệm hạt châu mà hắn bơi mộtngày hai đêm trong nước.
Tiểu Yêu đột nhiên nằmsấp xuống bàn, vùi đầu vào hai cánh tay.
Cảnh liền phát hoảng,giọng nói cũng thay đổi, “Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, nàng thấy không thoải mái ở đâu?”
“Không phải ta khôngthoải mái, ta chỉ có chút hận chàng.” Mỗi một lần, nàng vừa quyết tâm, hắn lạiluôn có biện pháp khiến nàng mềm lòng. Chẳng lẽ chính là vì nàng nhặt hắn vềnhà, cứu hắn, nên nàng không thể hạ quyết tâm với hắn được?
“Xin lỗi nàng, ta biết takhông nên xuất hiện!” Cảnh hoàn toàn không biết tâm tư trăm chuyển ngàn hồi củaTiểu Yêu, hắn chỉ biết là, Tiểu Yêu hiện giờ đang rất mất hứng, vừa nãy lúc ởcùng Phòng Phong Bội nàng rất cao hứng.
Tiểu Yêu buồn bực ném hạtchâu lên người hắn, “Chàng đúng là tên đại ngốc, thật không biết tại sao nhữngngười đó lại cảm thấy chàng khôn khéo.”
Cảnh không dám trốn, chỉcó thể ngồi không nhúc nhích.
Tiểu Yêu lại lo lắng hạtchâu bị nàng làm vỡ hỏng mất, hỏi: “Hạt châu đâu?”
Cảnh vội giúp nàng tìmxung quanh, đưa hạt châu rơi trên đất cho Tiểu Yêu, “Sẽ không dễ rơi vỡ nhưvậy.”
Tiểu Yêu một cái, vừangắm hạt châu vừa rẫu rĩ nói: “Chàng tới Hiên Viên thành, vì sao muốn dẫn…Chàng còn muốn hủy bỏ hôn ước không? Nếu không muốn thì chàng hãy nói trước vớita một tiếng, để ta không phải canh chừng chờ đợi ước hẹn cùng chàng!”
Cảnh vội vàng nói: “Tađương nhiên muốn hủy bỏ! Ta đã nói với bà nội, ta không muốn cưới Phòng Phong ÝÁnh!”
Tiểu Yêu cúi đầu, hiểnnhiên đang chờ hắn nói tiếp.
Cảnh nói: “Mấy năm nay, ÝÁnh luôn làm bạn bên bà, tình cảm với bà rất sâu nặng, bà không đồng ý hủy bỏhôn ước, nhưng đã đồng ý đẩy lùi hôn lễ. Lần này, Ý Ánh chủ động yêu cầu cùngtới Hiên Viên thành, ta không muốn đi cùng cô ấy, nhưng bà nói Đồ Sơn thị chúngta nợ cô ấy, muốn ta coi cô ấy là muội muội mà chiếu cố.”
Tiểu Yêu đong đưa hạtchâu, yên lặng trầm tư.
Cảnh nói: “Tiểu Yêu, bàluôn luôn thương ta, ta nhất định sẽ thuyết phục bà đồng ý.”
Tiểu Yêu nói: “Ngư đantím này, ta nhận!” Tiểu Yêu đeo vòng vào cổ, hơi kéo cổ áo ra, để hạt châu vàotrong, giấu sát bên người.
Cảnh nhìn ở trong mắt,lòng nóng rực nhảy lên mấy nhịp, vội cúi đầu.
Tiểu Yêu nói: “Ta đanghọc bắn cung, Phòng Phong Bội bằng lòng dạy ta, cho nên tương đối thân vớihắn.”
Lòng Cảnh bỗng chốc trànngập vui sướng, mỉm cười nói: “Không cần giải thích, bây giờ ta cũng không cótư cách yêu cầu nàng giải thích. Vừa rồi, nàng đã trở lại là ta thỏa lòng rồi.”
Nhưng vừa rồi nàng trở vềkhông phải vì Cảnh, mà vì Chuyên Húc! Lòng Tiểu Yêu vô cùng đè nén, giữa nàngvà Cảnh phải lợi dụng và bị lợi dụng sao? Tiểu Yêu hỏi: “Chàng còn nhớ đã đồngý với ta là không làm hại Hiên không?”
“Nhớ.”
“Ta không biết ca ca tamuốn làm gì, nhưng nếu không xâm hại đến Đồ Sơn thị, thì chàng có thể cố gắnghết khả năng trợ giúp huynh ấy không?”
Cảnh ôn hòa nói: “Nếu làyêu cầu này thì nàng căn bản không cần mở miệng. Thực ra, lần này ta và PhongLong tới đây là có việc muốn trao đổi cùng Chuyên Húc.”
“Nếu không có việc gì cầntrao đổi, chàng sẽ không đến?” Tiểu Yêu cắn môi, chau mày lại.
Lòng Cảnh vội nhảy lên,có chút chần chừ nói: “Vốn Phong Long muốn ta chờ hắn cùng đến, nhưng ta… Khôngchờ được, đến trước.”
“Thế này cũng gọi là đếntrước? Ta đến Hiên Viên thành đã hai mươi tháng rồi.”
Cảnh nghĩ đi nghĩ lạinhững lời Tiểu Yêu nói, cảm thấy ý của những lời đó hẳn là trách hắn tới chậm,nhưng lại không dám tin Tiểu Yêu có ý này, hắn không thể không nghiền ngẫm từngchữ một, quả thực hận không thể xin Tiểu Yêu lặp lại lần nữa, để hắn phân tíchgiọng điệu của nàng.
Tiểu Yêu thấy Cảnh khôngnói gì, thở dài, đứng dậy muốn đi.
Cảnh giữ lấy nàng, lắpbắp hỏi: “Tiểu Yêu, nàng, nàng, nàng… Muốn gặp ta?”
Tiểu Yêu nhìn hắn, Cảnhbất an nói: “Ta biết ta hơi ngốc, nếu ta hiểu lầm, nàng, nàng đừng nóng giận.”
Tiểu Yêu dường như lạithấy Thập Thất ở Hồi Xuân Đường, nàng bỗng chốc mềm lòng, dịu dàng hỏi: “Chàngmuốn gặp ta không?”
Cảnh liên tục gật đầu,đúng là vì nhớ nhung ngấm vào tận xương máu, cho nên sau khi nghĩ ngợi nhiềulần, hắn đã nghĩ ra một cách, trước tiên là ăn nói với Phong Long, lôi kéoPhong Long và Hinh Duyệt vượt vạn dặm xa xôi tới Hiên Viên thành, rồi lạithuyết phục Chuyên Húc.
Tiểu Yêu bất mãn chất vấn:“Tại sao chàng không đến?”
“Có một số việc phải là
Tiểu Yêu thở dài, “Chàngthật sự chắc chắn như vậy, ta sẽ không để người đàn ông khác đi vào lòng ta?”
Cảnh lắc đầu. Không chắcchắn, chính vì hoàn toàn không chắc chắn, cho nên hắn mới nghĩ ra biện pháp gầnnhư rút củi dưới đáy nồi này.
Tiểu Yêu bất đắc dĩ ,“Chàng… Thật ngốc!”
Cảnh ảm đạm, so với PhòngPhong Bội phong lưu phóng khoáng, tự nhiên thoải mái, hắn thực sự là hiền lànhnhư khúc gỗ.
Chuyên Húc và A Niệm điđến, sau khi chào hỏi nhau, Chuyên Húc cười nói: “Ngại quá, để huynh đợi lâu.”
Cảnh cười nhạt: “Khôngsao, là ta không báo cho huynh biết trước.” Hắn nhìn lướt qua A Niệm, ChuyênHúc lập tức hiểu, nói với A Niệm: “Ở cùng ông một ngày, muội cũng mệt rồi, nghỉngơi trước đi.”
A Niệm biết họ có việcmuốn nói, lại thấy họ không né tránh Tiểu Yêu, trong lòng không khỏi khôngthoải mái, nhưng không hề biểu lộ, chỉ ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Thấy A Niệm đi xa, Cảnhnói với Chuyên Húc: “Dự tính Phong Long và Hinh Duyệt sắp đến rồi, ta đã thôngbáo với họ, họ vừa vào thành, sẽ lập tức lặng lẽ tới đây gặp huynh. Đêm nay saukhi gặp huynh, họ sẽ không gặp riêng huynh nữa.”
Chuyên Húc nghe xong, vẻmặt nghiêm nghị, vội bước nhanh ra ngoài phòng, gọi người hầu tâm phúc tới,thấp giọng phân phó vài câu.
Chuyên Húc không hỏi Cảnhlà chuyện gì, bảo tì nữ mang rượu và thức ăn lên, nói với Cảnh: “Chúng ta vừaăn vừa chờ nhé.” Lại nói với Tiểu Yêu: “Tiểu Yêu, muội cũng ngồi xuống đi.”
Tiểu Yêu ngồi xuống,Chuyên Húc và Cảnh nói chuyện không có giới hạn, Tiểu Yêu cảm thấy nhàm chán,uống rượu một mình, Chuyên Húc cười vỗ đầu nàng, “Nếu muội mà uống say nữa,Phong Long và Hinh Duyệt khẳng định sẽ nghĩ muội là con sâu rượu, cái tiếng nàymà bị truyền ra thì muội đừng nghĩ tới chuyện lấy chồng nữa.”
Tiểu Yêu bất mãn nói: “Aithích uống rượu nhàm chán thế chứ? Này, không phải huynh có sở trưởng về âmluật à? Đàn một bài xem!”
Chuyên Húc tự giễu nói:“Trước mặt Thanh Khâu công tử, ta không dám nói bản thân có sở trường về âmluật, hay là để Cảnh đàn một khúc.”
Cảnh nói: “Đã mười mấynăm ta không chạm vào đàn.”
Chuyên Húc hơi bất ngờ,nói: “Vậy ta đây liền bêu xấu.”
Chuyên Húc ngồi trước câyđàn, gảy đàn diễn tấu, tiếng đàn róc rách, lại là khúc mà Tiểu Yêu đã từngnghe, Tiểu Yêu thở dài.
Đột nhiên, Cảnh cúi đầu,thấp giọng nói bên tai Tiểu Yêu: “Phong Long và Hinh Duyệt đến, nàng vào bêntrong đi.”
Tiểu Yêu vội lảng tránhvào bên trong.
Một khúc kết thúc, HinhDuyệt và Phong Long đẩy cửa mà vào, Phong Long cười nói: “Vì nghe xong khúcnhạc của huynh mà ta đã đứng bên ngoài một lúc lâu đấy.”
Hinh Duyệt nhìn ChuyênHúc, mặt hơi đỏ.
Chuyên Húc mời họ ngồi,Phong Long nói: “Chúng ta uống nước là được, lát nữa còn phải tới chỗ cáctrưởng bối ăn tiệc đón gió tẩy trần, bị ngửi thấy mùi rượu thì sẽ khó giảithích.”
Chuyên Húc rót nước trắngcho họ, Phong Long nói: “Ta cố ý bảo người hầu cưỡi vân liễn bay chậm một bước,tự cưỡi tọa kỵ tới đây, tranh thủ chút thời gian ấy, thời gian có hạn, nói ngắngọn
Vẻ mặt Chuyên Húc nghiêmtúc nói: “Giữa ta và huynh vốn không nên khách khí, xin cứ nói thẳng.”
Phong Long nhìn thoángqua Cảnh, hỏi Chuyên Húc: “Huynh đã lựa chọn trở về Hiên Viên thành, tâm tưhướng đến cái ghế đế vương, nhưng từ nhỏ huynh đã rời khỏi Hiên Viên thành, cácvương thúc của huynh lại tính kế hơn một ngàn năm, không phải ta coi khinhhuynh, mà là huynh lấy gì để tranh đấu với họ?”
Chuyên Húc nhìn chằm chằmPhong Long, “Ta thực sự có tâm tư đó, ở Hiên Viên thành ta thực sự vô cùng giannan, có thể nói trước mắt chỉ là miễn cưỡng bảo toàn tính mạng mà thôi, nếuhuynh có đề nghị gì, xin cứ nói thẳng.”
Phong Long lại nhìnthoáng qua Cảnh, sắc mặt khó nén kích động, “Nếu Hiên Viên thành đã bị cácvương thúc, bọn đệ đệ của huynh chiếm cứ kín kẽ dày đặc, vậy thì tại sao huynhkhông buông bỏ Hiên Viên thành?”
“Buông bỏ Hiên Viênthành?” Sắc mặt Chuyên Húc thay đổi.
Phong Long đứng lên, vungbàn tay, Thủy linh (Ý là linh lực của Phong Long là nước) ngưngtụ thành một bức bản đồ Đại Hoang, hắn chỉ vào bản đồ nói: “Huynh nhìn vị trícủa Hiên Viên thành xem, năm đó, khi Hoàng Đế bệ hạ và Luy Tổ nương nương sánglập nên Hiên Viên quốc cũng lựa chọn lập nên Hiên Viên thành, cực kỳ có đạo lý,nó có thể quản thúc toàn bộ phía tây bắc. Hiên Viên thành được núi bao bọc bốnphía, giao thông không tiện, nhưng lại dễ phòng thủ khó tấn công, làm cho ThầnNông quốc năm xưa không thể tiêu diệt Hiên Viên quốc, thế nhưng, đã mấy ngànnăm qua đi, hiện giờ Hiên Viên quốc đã sớm không phải là Hiên Viên quốc nho nhỏở phía tây bắc. Phía tây bắc, phía nam, phía bắc, toàn bộ Trung Nguyên, tất cảnon sông quý báu đó đều thuộc về Hiên Viên!”
Phong Long dùng ngón tayđảo qua toàn bộ bản đồ, sa mạc vô biên, thảo nguyên rộng lớn, rừng biển mênhmông xanh ngắt, đồng ruộng phì nhiêu bao la bát ngát, sông rộng chảy quanh, núinon trùng điệp nối nhau không ngớt… Hiên Viên thành nằm ở phía tây bắc HiênViên quốc, có vẻ không tương xứng với bản đồ rộng lớn, không có khí phách tolớn của đại quốc vương đô. Vị trí địa lý của nó, ngăn cách với bên ngoài, nhìnnhư an toàn, nhưng cũng khiến nó có lực ảnh hưởng hữu
Phong Long nói: “ChuyênHúc, huynh đã nhìn rõ chưa? Đã nhìn rõ một ngày kia, huynh cần phải thống ngựnon sông chưa?”
Tay Chuyên Húc run rẩy,“Ta đã nhìn rõ!”
Phong Long kích động nói:“Buông bỏ Hiên Viên thành! Đến Trung Nguyên! Trung Nguyên mới là trung tâm củatoàn bộ Đại Hoang, ngồi ôm Trung Nguyên, mới có thể quan sát toàn bộ Đại Hoang,tây bắc, nam, bắc, Đông hải, đều nắm giữ trong tay, một ngày kia, nếu huynhmuốn chỉ huy xuôi về nam…” Phong Long chỉ vào non sông Cao Tân, tay dùng sứcnắm chặt, “Cũng dễ dàng.”
Chuyên Húc không ngồiđược nữa, đứng lên, nhìn chằm chằm toàn bộ bản đồ, sau hồi lâu đánh giá, ngóntay chậm rãi chỉ về phía Thần Nông sơn, là nơi này! Chỉ có hai mươi tám ngọnnúi Thần Nông sơn trải dài ngàn dặm mới xứng với Hiên Viên quốc bây giờ.
Hắn nhìn về phía PhongLong, Phong Long gật gật đầu, suy nghĩ của họ đồng nhất. Trên gương mặt của haichàng trai trẻ, có khát khao, có kích động, và cũng có sự kiên nghị không tiếcbất cứ giá nào.
Hinh Duyệt nhu hòa nói:“Lựa chọn Thần Nông sơn, không phải có ý đồ làm gì với Thần Nông tộc của chúngta, thực ra, chuyện này đến bây giờ chỉ có chúng ta biết, các trưởng bối trongtộc còn không rõ có bằng lòng hay không…”
Nét mặt Chuyên Húc nghiêmtúc, không kiên nhẫn phất tay áo, ý bảo Hinh Duyệt không cần nhiều lời.
Phong Long tán thưởngnhìn Chuyên Húc, cười ha ha, “Phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, có thông minh đếnmấy cũng không tránh được bụng dạ như con gà, làm sao hiểu được khát vọng hùngvĩ của đàn ông chúng ta? Cái gì mà Thần Nông tộc, Hiên Viên tộc, còn cả mấychuyện hạt thóc hạt gạo năm xưa, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!”
Chuyên Húc cũng khôngnhịn được cười ha ha, rót một chén nước trong, Phong Long bưng chén nước, haingười dùng sức chạm cốc, ừng ực uống hết.
Hinh Duyệt bị ca ca tráchthật sự rất khó chịu, lại nhìn dáng vẻ Chuyên Húc khác hẳn ngày thường, chỉ cảmthấy hắn như núi cao nguy nga, làm cho nàng sùng bái ngửa mặt mà trông, khôngnén được trái tim đang đập như hươu chạy, một lòng nữ nhi kiêu ngạo bị vùi lấptriệt để.
Phong Long ném cái chén,nói với Chuyên Húc: “Biết tường tận việc này có bốn người chúng ta, huynh làmthế nào để thuyết phục bệ hạ thả huynh đến Trung Nguyên, liền xem bản lĩnh củahuynh, chúng ta ở Trung Nguyên chờ huynh.”
Phong Long phất tay quétqua tấm bản đồ, toàn bộ non sông của Đại Hoang cũng dập dình rạng rỡ, hắn caogiọng nói: “Ta muốn sống tới ngày nhìn thấy một đế quốc hưng thịnh! Lưu danhngàn thu, muôn đời kính ngưỡng!”
Chuyên Húc hành đại lễvới Phong Long, “Nghe người sáng suốt nói chuyện một buổi, bừng tỉnh ngườitrong mộng, ân này vĩnh viễn không dám quên!”
Phong Long nhìn lướt quaCảnh, hành lễ đáp lại, cười nói: “Không dám kể công! Khuyên huynh đi TrungNguyên, muốn huynh buông bỏ Hiên Viên thành, đã thắng là toàn thắng, đã thua làthua thảm hại, không thể xoay chuyển. Huynh dám đánh cuộc, có khí phách lớn,làm ta khâm phục!”
Chuyên Húc cười nói: “Chíhướng của ta vốn không chỉ là một cái ghế quân vương, tại sao không dám buôngbỏ?”
Hinh Duyệt không hiểunói: “Ta vốn tưởng lần này đi chỉ mất công, ca ca và ta căn bản không hứa hẹngì với huynh, khiến huynh buông tay vứt bỏ tất cả đến Trung Nguyên, vậy màhuynh thật sự bằng lòng?”
Chuyên Húc cười nói vớiPhong Long: “Nếu ta có thể có chút khả năng, Phong Long hiển nhiên sẽ lựa chọncùng chung nghiệp lớn với ta, nếu ta không có, vài lời hứa hẹn thì có thể trôngmong được sao?”
Phong Long cười to, dùngsức vỗ vỗ bả vai Chuyên Húc.
Cảnh nhắc nhở: “Các ngườinên rời đi.”
Phong Long nhìn ChuyênHúc, lưu luyến không rời, dường như có ngàn câu vạn chữ muốn nói, lại biếtchuyến đi tối nay tuyệt đối phải giữ bí mật, vạn vạn không thể tiết lộ, thế nênkhông thể không cáo từ, “Chúng ta đi đây, trước khi rời khỏi Hiên Viên thànhcũng không thể sum vầy với huynh.” Ngàn câu vạn chữ cuối cùng biến thành mộtlời nói, “Ta ở Trung Nguyên chờ huynh!”
Chuyên Húc mang lòng kíchđộng, cũng là lưu luyến không rời. Tình yêu nam nữ quả nhiên sầu triền miên,nhưng tình nghĩa giữa nam nhi với nam nhi cùng chung chí hướng, phấn đấu đẫmmáu mới càng rung động lòng người, hắn nói: “Tối nay chỉ có thể là một chénnước trắng, đợi ta đến Trung Nguyên sẽ cùng say một bữa!”
Phong Long và Hinh Duyệtmặc áo choàng, được sự hộ tống của ám vệ, lặng lẽ rời đi.
Chuyên Húc đứng ngâyngười ở cửa một lát mới đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có Tiểu Yêu, vừa rồiPhong Long nhắc tới “Chỉ huy xuôi về nam”, lòng hắn căng thẳng, vội vàng đi vàophòng trong, lại thấy Tiểu Yêu đang nằm ngủ say trên giường.
Chuyên Húc thở phào nhẹnhõm, vỗ đầu mình một cái, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, vừa rồi lúcPhong Long nói chuyện, hắn tận mắt thấy Phong Long làm pháp thuật cấm chế, hiểnnhiên là Phong Long cảm nhận được ở phòng trong còn có người, nhưng nhìn hắn vàCảnh không có hành động gì, biết có thể tín nhiệm, chỉ là Phong Long hết sứccẩn thận, vẫn không muốn tiết lộ.
“Tiểu Yêu, dậy đi.”
Tiểu Yêu mở to mắt, “Họđều đi rồi?”
“Cảnh còn ở đây.”
Tiểu Yêu ngồi dậy, mơ mơmàng màng đi ra ngoài, Cảnh hỏi: “Buổi trưa nàng đã ngủ rồi, sao vẫn mệt nhưvậy, buổi tối nghỉ ngơi không tốt sao?”
“Không phải, chỉ hơi mệtthôi, buổi trưa bị chàng quấy nhiễu không ngủ ngon.”
“Nàng làm gì?”
Tiểu Yêu che miệng ngápmột cái, “Học bắn tên.”
Lúc này Tiểu Yêu vẫn buồnngủ, tóc mai hơi rối, bên môi mang nụ cười mỉm, vô cùng ngây thơ đáng yêu. Cảnhnâng tay lên, lại nhớ Chuyên Húc còn ở đây, đè nén thu tay về.
Tiểu Yêu thấy mày mắtChuyên Húc khó nén kích động, không khỏi kỳ lạ nói: “Nói chuyện gì mà có thểlàm vẻ mặt thất tình không đổi của huynh kích động như vậy?” (Thấttình ở đây là bảy trạng thái tình cảm: mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ,muốn.)
Chuyên Húc hỏi: “TiểuYêu, muội có bằng lòng tới Thần Nông sơn không?”
Thần Nông sơn? Nơi đókhông phải rất gần Thanh Khâu à? Tiểu Yêu theo bản năng nhìn về phía Cảnh, Cảnhkhẩn trương nhìn nàng, Tiểu Yêu không hiểu hỏi Chuyên Húc: “Tại sao muội phảitới Thần Nông sơn? Huynh cần muội giúp huynh làm gì sao?”
“Ta cũng phải tới ThầnNông sơn.”
“Hả? Không phải huynh nóimuốn Hiên Viên sơn à?” Tiểu Yêu thật sự tỉnh táo, hai mắt mở to xoay tròn,trừng mắt nhìn Chuyên Húc.
“Kế hoạch thay đổi.”
“Ồ!” Tiểu Yêu thật choángváng, chỉ có thể phỏng đoán Chuyên Húc đã đạt thành hiệp nghị gì đó với PhongLong, “Muội không sao cả, tới Thần Nông sơn thì tới Thần Nông sơn!”
Chuyên Húc và Cảnh đềunhư trút được gánh nặng.
Cảnh cúi mắt nhìn chénrượu trên bàn, không nhịn được lộ ra ý cười, bày mưu tính kế đã hơn một năm,rốt cuộc cũng đưa được nàng về bên mình, không còn xa cách vạn dặm nữa.
Tì nữ đi vào nói: “A Niệmcô nương hỏi vương tử có muốn cùng dùng cơm tối không.”
Chuyên Húc nhìn Tiểu Yêu,Tiểu Yêu xua xua tay, bảo hắn đi, “Nếu muội và cô ấy ngồi cùng bàn, thì chắchuynh phải bận rộn khuyên can đấy.”
Chuyên Húc nhìn Cảnh cườikhổ một cái, rời đi.
Tiểu Yêu hỏi Cảnh: “Baogiờ chàng rời khỏi Hiên Viên thành
“Ngày mai.”
“Ngày mai?” Tiểu Yêu thậtkhông biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Cảnh hỏi: “Nàng đã từngtới Thanh Khâu chưa?”
“Chưa, có một thời gianta đặc biệt ghét cửu vĩ hồ, theo truyền thuyết cửu vĩ hồ có gốc ở Thanh Khâu,vì có dính dáng nên ta ghét cả Thanh Khâu, hai lần phải qua đó đều đi đườngvòng.” Tiểu Yêu bỗng có chút lo lắng, “Con cửu vĩ hồ yêu mà ta giết sẽ khôngphải là thân thích của chàng đấy chứ?”
“Chỉ sợ đúng là vậy.” Cửuvĩ hồ vốn hiếm, mấy con cửu vĩ hồ yêu ít ỏi đó đúng là thân thích hoặc xa hoặcgần với Đồ Sơn thị.
“Ôi?” Tiểu Yêu giươngmiệng.
Cảnh không nhịn được cườirộ lên, “Thân thích thì thân thích, hắn làm chuyện như vậy là gieo gió gặt bão,dù thế nào nàng cũng có lý.”
Tiểu Yêu vỗ ngực, “Chàngdọa chết ta!”
Cảnh nhẹ giọng mềm lờinói: “Thực ra, Thanh Khâu là nơi vui chơi rất thú vị, chờ nàng đến Thần Nôngsơn, ta có thể dẫn nàng đi Thanh Khâu chơi.”
Tiểu Yêu không nóichuyện, Cảnh bất an hỏi: “Tiểu Yêu, nàng không muốn tới Trung Nguyên sao?”
Tiểu Yêu lắc đầu, “Khôngphải.” Khi nàng lưu lạc thiên hạ, vì lòng có khúc mắc với Tuấn Đế và Hoàng Đế,nên phần lớn thời gian đều ở Trung Nguyên, cũng có tình cảm với nơi ấy.
Tiểu Yêu cúi đầu, thấpgiọng nói: “Chàng tặng ta chín bình rượu mơ.”
“Ừ.”
“Rồi không có tin tức
Cảnh suy nghĩ mấy lần lờinói của Tiểu Yêu mới cẩn trọng nói: “Nàng muốn nói tại sao ta không gửi tin tứccho nàng?”
“Ừ.”
Cảnh suy nghĩ một lát,nói: “Thứ nhất, đồ Phong Long gửi cho ta bị người ta đụng tay vào, người bêncạnh ta có ý gian dối, ta phải cực kỳ cẩn thận. Thứ hai, thân phận của ta vàChuyên Húc đều rất đặc thù, không tiện qua lại thân thiết, Đồ Sơn thị có giaquy, vì chuyện ta gửi quà đáp lễ cho Chuyên Húc lần trước mà bà nội đã răn dạyta. Thứ ba, lần trước lúc gặp nàng, nàng oán giận ta cứ biến đổi biện pháp nhắcnhở nàng giữ hẹn, vì thế ta cũng muốn cố gắng khắc chế, không làm phiền nàngkhiến nàng giận.”
Điều thứ nhất và thứ haicòn coi như là lý do, nhưng điều thứ ba… Tiểu Yêu tức giận đến mức nằm sấpxuống bàn, vùi đầu vào hai tay.
“Tiểu Yêu…”
“Đừng nói chuyện với ta,bây giờ ta không muốn nói chuyện với chàng!”
Cảnh quả thực im lặngkhông lên tiếng, Tiểu Yêu dù sao cũng là người nói nhiều, nghẹn một lúc liềnkhông nín nhịn được nữa, hỏi: “Ngày mai khi nào chàng đi?”
“Sáng sớm.”
“Đêm nay chơi với tanhé!”
Mặt Cảnh giãn ra, vuimừng vô hạn, gật đầu.
“Không sợ người ta pháthiện sao?”
“Búp bê cửu vĩ hồ đã sớmtrở về.”
Tiểu Yêu thở dài, “Tathật sự không biết chàng thông minh hay là ngốc nữa.”
Cảnh
Tiểu Yêu kéo cửa ra đưamắt nhìn, bốn bề vắng lặng, nàng vẫy tay với Cảnh, lén lút kéo Cảnh đi tớiphòng mình.
Vào phòng, đóng kín cửarồi mới thấy yên tâm.
“Lúc ta không ở Triều VânPhong sẽ ở đây.” Tiểu Yêu để Cảnh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, “Chúng tachơi cái gì đây?”
“Cái gì cũng tốt.”
Tiểu Yêu nhìn quanhphòng, cầm kỳ thư họa —— thật là cái gì cũng không có, Tiểu Yêu tự cảm thấy bấtđắc dĩ với mình.
Trong rương có mấy bìnhthuốc độc dạng lỏng, màu hồng đào, màu xanh da trời, màu tím… Màu sắc gì cũngcó, Tiểu Yêu đem những thứ chai chai lọ lọ ấy ra, đặt trước mặt Cảnh, lại trảibốn chiếc khăn tay lụa của mình lên bàn.
Tiểu Yêu đưa chiếc bànchải nhỏ bằng rễ cây mình dùng khi làm thuốc độc cho hắn, “Giúp ta vẽ mấy bứctranh nhé!”
“Nàng muốn vẽ gì?”
“Ừm… Hoa sen.”
Cảnh chấm chất lỏng màulục, vẽ lá sen. Tiểu Yêu nói: “Cẩn thận một chút, đây chính là chất lỏng mainghiễm đó, rất độc! Người Nam Cương gọi nó là kiến huyết phong hầu.” (Kiếnhuyết phong hầu: Thấy máu đóng yết hầu, tức là chết.)
Cảnh không buồn để ý, vẫnvẽ như bình thường, Tiểu Yêu ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn vẽ tranh.
“Còn muốn vẽ gì nữa?”
“Bươm bướm, lần trước tamuốn làm thuốc độc hình bươm bướm, nhưng ta vẽ tranh khó coi quá nên làm hơixấu.”
Cảnh nghe nàng nói muốnlàm thuốc độc, nghĩ khẳng định không thể quá lớn, cho nên v một chút, mỗi conđều vẽ cẩn thận tỉ mỉ, vẽ đến mười con bươm bướm.
Tiểu Yêu dựa vào bàn,ngưng mắt nhìn.
Cảnh thấy nàng hơi buồnngủ, nói: “Nàng muốn vẽ gì thì nói với ta, ta sẽ vẽ, nàng buồn ngủ thì hãy ngủđi.”
Tiểu Yêu lắc đầu.
Cảnh vẽ bươm bướm xong,Tiểu Yêu nói: “Hai chiếc khăn còn lại chàng tự quyết định.”
Cảnh đề bút liền vẽ, mộtchiếc khăn vẽ đá ngầm ở bờ biển, một chiếc khăn vẽ hoa đào, không thấy cành lámàu xanh, chỉ thấy hoa đào kiều diễm hết đóa này đến đóa khác, giống như đóahoa trên trán Tiểu Yêu rơi xuống, in trên chiếc khăn tay trắng muốt. (Cảnhvẽ bờ biển là đang nghĩ tới lần đầu họ ở bên nhau khi Tiểu Yêu mang hình dángcon gái.)
Tiểu Yêu đỏ mặt, “Chànglại thế rồi! Cứ như sợ người ta quên ấy!”
Cảnh vốn không nghĩnhiều, chỉ vẽ những gì trong lòng mình nghĩ, bị Tiểu Yêu nói vậy, vừa ngại vừakhẩn trương bất an. Tay run lên, chiếc bàn chải nhỏ rơi xuống, một giọt thuốcđộc đỏ rực rớt trên mu bàn tay, “Ta, ta… Không phải có ý đó.”
Tiểu Yêu cúi đầu, khép hờánh mắt, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, “Ta… Không phải không cho chàng có ý đó.”
Cảnh nhìn Tiểu Yêu, kinhngạc. Đột nhiên, thân mình đổ về phía Tiểu Yêu, áp Tiểu Yêu dưới thân, môi vừađúng chạm lên môi Tiểu Yêu.
Cảnh căn bản không thểcảm nhận là tư vị gì, mặt mũi trắng bệch, khẩn trương nói, “Không, không phảita. Ta, ta không phải.” Muốn ngồi dậy, lại không thể cử động.
Tiểu Yêu bật cười, ômCảnh lật người lại, “Ta biết không phải do chàng, chàng khẳng định đã trúngđộc, đều tại chàng không cẩn thận!”
Tiểu Yêu xem mạch củahắn, bưng một chén nước trắng, hòa một viên vào đó, ngồi quỳ bên Cảnh, ôm lấynửa người hắn, kề chén nước bên môi hắn, “Nửa chén là đủ rồi.”
Mặt Cảnh cũng hơi tê dại,chỉ có thể uống từng chút một, trong chốc lát, hai người đều thất thần. Khi cònở trấn Thanh Thủy, Tiểu Yêu cũng từng bón hắn ăn cơm uống nước như vậy, bón gầnnửa năm.
“Ôi… Không phải nói nửachén thôi à?” Tiểu Yêu vội dời cái chén ra, “Nếu uống tiếp thì sẽ phải cần mộtloại thuốc giải khác cho chàng.”
Tiểu Yêu đặt cốc lên bàn,nói với Cảnh: “Qua một lát nữa là có thể cử động.”
Cảnh không nói chuyện,lẳng lặng dựa vào lòng Tiểu Yêu. Tiểu Yêu cũng không buông hắn ra, vẫn ôm hắn.
Qua rất lâu, Tiểu Yêuhỏi: “Chàng có thể cử động không?”
Cảnh nhắm mắt lại, khônghé răng, giống như vẫn không cử động được.
Tiểu Yêu đặt một viênthuốc bên môi Cảnh, Cảnh hơi động môi dưới, viên thuốc lọt vào miệng hắn.
Tiểu Yêu nói: “Không hỏixem là gì à?”
Cảnh không lên tiếng.Tiểu Yêu nói với hắn: “Không phải chàng muốn tra ra ai có ý gian dối với chàngsao? Cầm chiếc khăn vẽ hoa sen kia về, bỏ vào thứ hắn có khả năng động tới,nhiều năm chàng không vẽ tranh, hắn thấy được tất sẽ khả nghi, nhất định sẽ cẩnthận nhìn, nghĩ xem bên trong bức tranh có mang theo thông tin bí mật gì không,thông tin thì không thể nghĩ ra, nhưng độc nhất định sẽ tiến vào cơ thể hắn.Trên đời này không có linh đan nào có thể giải trăm thứ độc, viên thuốc vừarồi, trong vòng nửa năm có thể làm một phần thuốc độc không tiến vào cơ thểchàng được, vì thế chiếc khăn kia chàng có thể tùy tiện chạm vào.”
“Hắn sẽ chết?”
“Thấy máu đóng yết hầu,nếu như không thấy máu sẽ không có chuyện gì. Cho dù thực sự thấy, chỉ cần kịpthời cắt hoa sen trên khăn xuống, xoa lên miệng vết thương, hay có y sư tốt, sẽkhông chếTiểu Yêu thở dài, “Ta biết chàng sẽ muốn thuốc giải mà, chàng rất mềmlòng!”
Cảnh không nói chuyện.
Tiểu Yêu cởi dây cột tóccủa hắn, làm mái tóc đen của hắn xõa ra. Tay nàng dò vào trong tóc hắn, vuốt từchân tóc tới đuôi tóc, chỉ cảm thấy thứ trên tay trơn trượt, mềm mại hơn cả tơlụa, Tiểu Yêu hỏi: “Bây giờ là Tĩnh Dạ hay Lan Hương gội đầu cho chàng?”
“Đều không phải.”
“Chàng còn có người hầuthân cận khác?” Tiểu Yêu quả thực muốn kéo tất cả tóc trên đầu hắn xuống.
“Không quen, ta tự tắmgội.”
Tiểu Yêu đổi giận thànhvui, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, Cảnh như con mèo nhỏ được vuốt ve, bộ dạng rấtthoải mái thích ý.
Tiểu Yêu mím môi vụngtrộm nở nụ cười một lát, nói với Cảnh: “Lần trước ở trên biển, chàng dựa vàolan can thuyền, tóc xõa trên lưng, ta đã muốn sờ một chút.”
Nụ cười tràn ra trên môiCảnh, muốn mở mắt nhìn nàng, Tiểu Yêu che tay lên mắt hắn, “Đừng, cứ như vậy.”Hắn mở mắt, nàng sẽ ngượng ngùng.
Cảnh thật nghe lời nhắmmắt lại.
Tiểu Yêu nghịch tóc hắnnhư không biết mệt, cầm tóc hắn đưa lên mũi ngửi, cũng là mùi thảo dược mà nàngthích. Tiểu Yêu lẩm bẩm: “Rất lâu rồi chưa gội đầu cho chàng, lầu sau ta gộiđầu cho chàng nhé, dùng lá cây râm bụt, sáng sớm hái xuống, phơi một buổi sáng,đến chiều sẽ gội, rồi nhân lúc mặt trời còn tỏa nắng để hong khô tóc, sẽ ngửithấy mùi thơm thanh mát của lá cây và ánh mặt trời.”
Cảnh khẽ cười, “Được.”
Tiểu Yêu không nhịn đượcngáp một cái, Cảnh ngồi dậy, “Tiểu Yêu, nàng mệt mỏi, ngủ một lúc đi.”Tiểu Yêucảm thấy trong lòng vắng vẻ, Cảnh đẩy tay nàng, “Nghe lời.”
Tiểu Yêu thật sự rất mệtmỏi, không có sức đấu tranh, theo lực đẩy của Cảnh ngã xuống giường, Tiểu Yêukéo Cảnh, “Chàng nằm xuống, ta muốn sờ tóc chàng.”
Cảnh nghiêng người nằmxuống, ngón tay Tiểu Yêu cuốn vòng quanh sợi tóc của hắn, “Có phải ngày mai khita mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng chàng?”
“Sau khi nàng tới TrungNguyên, ta sẽ tới thăm nàng.”
Tiểu Yêu khép hai mắtlại, “Gửi tin tức cho ta, bất kể dùng cách gì, dù sao chàng không được để tachờ quá lâu.”
“Được.”
Cảnh lấy dũng khí cảbuổi, mới dám thấp giọng hỏi: “Tiểu Yêu, nàng, nàng nhớ tới ta sao?”
Mãi không có ai trả lờihắn.
Cảnh ảm đạm đau buồn, saumột lúc lâu, chợt phản ứng lại, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Yêu.”
Hai mắt Tiểu Yêu nhắmnghiền, môi đỏ hé mở, say sưa trong mộng đẹp. Cảnh không khỏi thầm thở dài, khẽcười.
Buổi sáng, khi Tiểu Yêutỉnh lại, trên người đắp chăn.
Nàng nhìn trên bàn, mọithứ đều bày biện ngay ngắn chỉnh tề, khăn tay chỉ còn lại ba chiếc.
Tiểu Yêu ngồi dậy, muốnđi lấy khăn, cảm thấy trên tay có cái gì đó, nàng cúi đầu nhìn, là một nhúm tócđen, mềm mại quấn quanh ngón tay nàng. Chắc rằng lúc Cảnh phải rời đi, khôngmuốn nàng thức giấc nên đã dứt khoát cắt tóc mình.
Tiểu Yêu ngây người nhìntóc trên tay một lát, ngã người nằm thẳng xuống. Lúc này, không biết người kiađã ở nơi nào, lưu lại một nhúm tóc đen, rối loạn tâm tư nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.