Tênlà Thử tình vô kế khả tiêu trừ. Là một câu thơ trong bài Nhất tiễn maicủaLý Thanh Chiếu (1084 - mất khoảng năm 1151),hiệu Dị An cư sĩ,là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, (TrungQuốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhânbậc nhất Trung Hoa.
Bài từ Nhấttiễn mai được bà viết ra để thể hiện tình cảm nhớ nhung sầu muộn đối với chồngbà là Triệu Minh Thành, lúc ông đi làm thái thú và sau đó mất vì loạn lạc. Thờigian này bà sống một mình ở Thanh Châu. Bài từ này được chọn vào tuyển tập thơtình nổi tiếng của Trung Quốc và đã được phổ nhạc với tên là “Nguyệt mãn tâylâu”.
Nhấttiễn mai (Dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Senđỏ hương tàn ngọc điện thu
Nhẹ cởi xiêm là
Bước xuống lan châu
Trong mây ai gửi lá thư qua
Lúc nhạn bay về
Nguyệt rọi tây lâu
Hoarụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Tiểu Yêu không biết rốtcuộc đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng tay nàng va chạm vào vật cứng gì đó,khi nàng theo bản năng nắm chặt lấy nó, ánh mắt nàng mới khôi phục một chút thịgiác.
Thấy rõ đó là một khối đángầm, Cả thân thể Tiểu Yêu lập tức mềm nhũn, nàng nằm bò trên đá ngầm, nhìnthấy trên mỏm đá từ xa xa, có một bóng người tối đen cố chấp đứng lặng.
Lúc này, phía chân trờiđã tờ mờ sáng, giữa tia nắng ban mai thanh lạnh, bóng người cao to đó dường nhưđã hòa làm một thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tuong-tu/30193/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.