Từ tết đến giờ học hành, đi làm bận quá tôi không về quê, còn chưa kể từ Hà Nội về Cao Bằng phải mất hơn bốn trăm km, vừa xa vừa tốn kém, vừa lười.
Hè này tôi cũng không có ý định về, bởi vì năm nay chúng tôi bắt đầu học muộn hơn mọi năm nên không có cách nào nghỉ hè sớm, chỉ được nghỉ một tuần.
Hôm qua bố tôi gọi, giọng ông trầm trầm, ấm ấm hỏi: "Thế khi nào con về?"
Tôi đáp: "Cuối tháng con mới được nghỉ, để lúc đó con về, con thi nốt mấy môn đã."
Ông không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng tắt máy.
Bố tôi là người không giỏi thể hiện tình cảm, cuộc đời ông khắc khổ quá, mới ở tuổi bốn mươi vậy mà bề ngoài cứ tưởng đã năm mươi rồi. Tôi cũng không nói chuyện với bố nhiều, hàng tháng tôi cũng thỉnh thoảng gọi nhưng chẳng bao giờ nói chuyện được với nhau lâu cả. Dài là ba mươi giây hay ngắn hơn nữa là chục giây.
Hàng tháng ông ấy vẫn gửi tiền cho tôi đều đều, nhưng không hỏi thăm tôi bao giờ cả, tôi cũng gọi cho mẹ và mọi người ở nhà, nói mọi thứ đều ổn.
Bố tôi rất yêu thương các con của mình nhé, chẳng qua là không biết cách thể hiện ra bằng lời thôi. Đến cả thằng em trai của tôi mười chín tuổi, phá gia chi tử ông ấy cũng rất thương, chỉ muốn cho làm gần nhà.
Có lần tôi mới nói với bố là: "Bố để thằng Hà đi làm đi, đi ra ngoài để biết nhiều thứ bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-thanh-va-nhung-cuoc-gap-go/2823223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.