Tôi có một cô bạn, bảo thân thì chắc là chưa đến mức, nhưng nếu bảo không thân thì cũng không phải. Chúng tôi học cùng lớp năm cấp ba và đương nhiên Hà rất xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt thanh tú đều rất hài hòa. Nếu có một khuyết điểm nào đấy trên cơ thể thì có lẽ đó là cô gái rất gầy, cao 1m55 nhưng lại chỉ nặng ba mươi bảy cân, thời điểm nặng nhất là bốn mươi cân.
Hà và tôi lên đại học thì không còn học ở cùng một thành phố nữa, mặc dù học cùng ngành nhưng tôi học ở Hà Nội, còn Hà học ở Thái Nguyên, lâu lắm mới gặp ngoài đời, còn lại chỉ là những cuộc gọi.
Hà không yêu ai suốt những năm cấp ba nhưng vừa lên đại học thì có người yêu, anh người yêu này của Hà không đẹp trai, nhưng được cái cao ráo và gu ăn mặc không tệ, đặc biệt Hà nói anh ta rất tốt với Hà.
Thời gian đầu anh ta, tạm gọi là Thành, luôn quan tâm chăm sóc, nhưng những tháng sau thì không còn như thế nữa, thỉnh thoảng Hà lại gọi cho tôi.
Qua điện thoại là tiếng khóc nấc, khóc đến xé lòng như muốn xé tan ruột gan của ai đó, tôi không hiểu gì thì vội hỏi lại:
"Lại làm sao? Vụ gì?"
Hà vẫn cứ khóc, suốt những năm cấp ba tôi chưa từng thấy con bạn tôi khóc um lên như thế này, cô ấy chỉ hoạt bát, đáng yêu thôi. Hà nước mắt tè le nói với tôi:
"Hương ơi, anh Thành không quan tâm tao nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-thanh-va-nhung-cuoc-gap-go/2823221/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.