Thoáng cái thì bảy tháng đã trôi qua, tôi cứ ngỡ như là một giấc mơ thật dài vậy. Vậy là chàng trai ấy đã ở bên tôi được bảy tháng rồi và hôm nay là tròn bảy tháng chúng tôi yêu.
Nói ra thì cũng thật tình, tôi vẫn đi học như bình thường vào một buổi sáng thứ ba, sương sương cái lạnh của miền Bắc muốn cóng cả đôi tay nhỏ nhắn. Vẫn ngồi vào chỗ học, nhưng khác ở chỗ hôm nay có thêm một nhân vật lạ.
Cả lớp tôi cười nói chuyện rôm rả, tụ tập theo nhóm năm sáu người mà không ai quan tâm phía cuối lớp, chàng trai của tôi đang ngồi bơ vơ một mình.
Đến lúc thầy điểm danh tôi mới để ý, rồi quay sang mấy đứa bên cạnh nói nhỏ:
"Nhìn xem, bạn kia trông thật là buồn, hay để tôi xuống bắt chuyện nhé."
Tôi lê cái ghế của mình xuống rồi ngồi bên cạnh anh, lên tiếng: "Anh học Y3 hả? Anh là Thái Sơn à? Có phải là năm trước anh học môn Hóa với lớp em không?"
Anh chàng hơi bất ngờ, chỉ gật đầu, anh ta ngại thì phải. Ấn tượng đầu tiên của tôi là anh ấy một người rất ít nói, ẩn sau lớp khẩu trang là như thế nào thì tôi không biết. Nhưng nhìn tổng thể thì đúng là rất hài hòa và hiền lành. Trong đầu tôi còn nghĩ uầy anh chàng này chắc chưa cả có mảnh tình vắt vai, thế mà tôi lầm.
Một lúc sau cần làm bài tập nhóm, tôi liền rủ anh ta: "Anh ơi hay là mình lên phía trên ngồi nhé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-thanh-va-nhung-cuoc-gap-go/2823219/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.