Bần đạo sau khi về đến nhà, trước đi tìm ông nội, nhưng hắn không có ở đây, ta lại tới tìm Thất công chúa điện hạ. Ta lần này hành động nhìn rất nhanh, nhưng thật ra kéo dài từ buổi sáng đến xế chiều, cho nên nàng bây giờ hẳn là đã ngủ dậy. Đi vào tiểu viện của Thất công chúa. Hộ vệ nàng thấy ta không hề có ý tứ ngăn trở, nhiệt tình chào hỏi vài câu. Sau đó sảng khoái mời ta đi vào ngồi chờ, hiển nhiên Thất công chúa đã căn dặn tốt rồi, nhìn ánh mắt của bọn họ, ài, làm sao lại mập mờ như vậy chứ?
Bần đạo chờ ngoài sảnh trong chốc lát, Thất công chúa cuốn theo một trận gió thơm từ trong phòng đi ra. Lúc này, nàng mới vừa tỉnh ngủ trên mặt mang theo một tia mệt mỏi lười biếng, mặc dù đã rửa mặt nhưng không có hoàn toàn xóa đi ý vị thế kia. Trên người nàng đang mặc một bộ y phục bó sát người, lộ ra nét gọn gàng, không mất vẻ thanh nhã. Thất công chúa tuy nhỏ tuổi, nhưng bộ dáng trổ mã tuyệt đối đẹp đẽ vô cùng, dáng người tu hoa bế nguyệt, phong thái trầm ngư lạc nhạn, dùng một đôi mắt to sáng ngời đứng đó nhìn ta, trên mặt có vẻ cáu giận nhìn chằm chằm ta, thật sự là có một phen mùi vị khang khác.
"Công chúa ngủ ngon?" Bần đạo bị nàng nhìn mà lúng túng, chỉ biết chủ động chào hỏi trước.
"Không tốt!" Thất công chúa bất mãn nói: "Ngươi có phải xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi? Tại sao không mang ta theo?"
"Hắc hắc, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/772690/chuong-447.html