Nàng cảm giác được một đoàn ánh sáng mênh mông ấm áp,dịu dàng vây quanh lấy nàng, cả người như đặt mình trong đám mây màu vàng,thoải mái vô cùng……
Uyển Ước vuốt vuốt hai mắt, ý thức một chút khôi phục.Từ trong mộng tỉnh táo lại, ánh nắng sáng sớm đã vào từng góc trong phòng ngủ.
Bên cạnh mặt của nàng truyền đến nguồn nhiệt ấm áp,đúng như đám mây thoải mái trong mộng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình cùng Đường CẩnTư nằm nghiêng, tư thế như hai đứa trẻ mới sinh, hai bên dựa sát vào nhau.
Tay của hắn ôm lấy eo của nàng, đầu của nàng dựa ởtrên ngực hắn, thân mật như vậy, tín nhiệm như vậy, hai bên hơi thở dung hợptại một khối.
Thoáng chốc, mũi nàng mệt mỏi, mỏi nhừ khiến nàng lãchã chực khóc, vừa định đem hắn ôm chặt, lại muốn đem hắn đẩy đi tới xa xa, mộtlòng chợt cao chợt thấp, đầy trong đầu hoang mang nan giải…… Không biết nên làmnhư thế nào, nàng mới có thể thỏa mãn?
Uyển Ước khó khăn nín thở, dè dặt lấy cánh tay ĐườngCẩn Tư ra, lướt qua thân thể của hắn, lặng lẽ xuống giường. Có lẽ là Đường CẩnTư quá mệt mỏi, luôn luôn cảm giác hắn khi ngủ rất không nhạy cảm chút nào,cũng không bị động tác của nàng làm cho bừng tỉnh.
Uyển Ước nhẹ nhàng mặc xiêm y, đi ra khỏi phòng ngủ.Ngoài phòng, ánh sáng mặt trời mới lên, ánh mặt trời nhu hòa ấm áp lại đuổikhông được gió mùa đông lạnh như băng.
Nàng một mình đi ra khỏi đình viện, đến phòng trước,dọc theo đường đi, bọn hạ nhân bận rộn đều dùng ánh mắt đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phu-khong-ngoi-yen-trong-phong/51938/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.