Thấy sao à? Thấy hắn điên chứ sao.
Yêu cầu này làm Phó Bảo Nguyên sợ tới mức tỉnh cả ngủ.
Lấy ba ngàn binh lính bảo vệ thành đi tu sửa sông đào, còn cho Thẩm Minh chỉ huy, là trắng trợn đòi binh quyền. Huỳnh Dương ít binh lính, một thành trì cũng chỉ sở hữu khoảng bốn ngàn người. Nhưng suy cho cùng Huỳnh Dương khác Vọng Đô – thành trì nằm ở biên cảnh và chinh chiến hàng năm – bốn ngàn người đã là số lượng binh lính nhiều nhất Vĩnh Châu.
Làm vậy quả thật có thể giải quyết vấn đề, song đoạt người từ tay Vương Tư Viễn mà lão ta chịu ư?
Phó Bảo Nguyên rặn ra một nụ cười, “Sao tự dưng Cố đại nhân lại nghĩ tới chuyện này? Ngài đã bảo không giới hạn thời gian mà?”
“Ta chưa từng nói vậy.” Cố Cửu Tư cười châm biếm. “Bệ hạ lệnh cho ta đến mùa hè năm sau phải hoàn tất tu sửa Hoàng Hà, Khâm Thiên Giám cũng nói rõ tháng tám có lũ. Nếu chúng ta không gia cố đê kịp thời dẫn đến lũ lụt Hoàng Hà thì cả ngươi lẫn ta đều không giữ được mũ cánh chuồn[1] của mình. Bằng mọi giá, chúng ta phải nghĩ cách gia cố đê hoàn chỉnh trước tháng tám.”
“Ý tưởng của Cố đại nhân rất hay,” Phó Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng, “nhưng hơi cực đoan. E rằng quân đội sẽ không đáp ứng việc lấy binh lính đi tu sửa đê điều.”
“Ta sẽ tâu lên bệ hạ.”
“Vậy chờ thánh chỉ của bệ hạ đi,” Phó Bảo Nguyên nói ngay, “trước khi có thánh chỉ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692308/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.