Vĩnh viễn không quay về Dương Châu. 
Nỗi hận thù, oán giận, và hối hận phải lớn đến nhường nào mới có thể thốt ra lời thề độc này với Dương Châu – quê hương của bà. 
Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư nghe mà trong lòng tràn ngập nghi hoặc, còn Lạc Tử Thương chỉ uống ngụm rượu rồi chậm rãi hỏi, “Tại sao không muốn về Dương Châu?” 
“Nơi đấy có người nàng quá yêu và có người nàng quá hận, yêu hay hận đều khiến một người bỏ đi.” 
Lạc Tử Thương im lặng, y bóp chén rượu rất lâu mới chậm chạp buông ra. Y quay đầu nhìn mộ Lạc Y Thủy và thì thào, “Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Quá khứ chẳng còn ý nghĩa nữa, dượng,” y quay lại, gian nan cười với Tần Nam, “hai ta nên tiến về phía trước.” 
“Ta không thể.” 
Tần Nam lắc đầu, ông đứng dậy đi tới trước mộ Lạc Y Thủy và dịu dàng nói, “Ta sẽ vĩnh viễn nhớ sự tốt đẹp của nàng. Tử Thương, ta kể những chuyện này với hy vọng ngươi không được quên.” 
“Ngươi không biết mẫu thân ngươi đã trả giá thế nào vì ngươi.” Ngón tay ông lướt trên dòng chữ Lạc Y Thủy, thanh âm mang theo vài phần tiếc nuối. “Nàng thật lòng yêu ngươi.” 
“Ta không tin.” 
Lạc Tử Thương lạnh lùng cất tiếng, động tác của Tần Nam dừng lại. Lạc Tử Thương từ từ đứng dậy, y siết chặt tay, giọng nói nhuốm đầy sự tăm tối lạnh lẽo, “Nếu bà ấy thật lòng yêu ta,” y nhìn chòng chọc bia mộ, “sẽ không đưa ta tới thế gian này rồi chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692306/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.