Chương trước
Chương sau
Cố Cửu Tư nghe vậy liền ngẩn người, hắn vô thức thốt ra, “Ông học coi bói lúc nào vậy?”

“À,” Giang Hà nhún vai, “hôm qua.”

“Thế thì dẹp,” Cố Cửu Tư tỏ vẻ ghét bỏ, “giữa đường xuất gia[1] sao chính xác được. Ta đi đây.”

“Tiểu Cửu Tư,” Giang Hà đứng phía sau Cố Cửu Tư mà cười nói, “không nghe lời cữu cữu coi chừng bị người ta đánh đấy.”

Cố Cửu Tư thoáng dừng bước, hắn xua xua tay, “Người già thì lo nghỉ ngơi, đừng quản chuyện của người trẻ tuổi.”

Hắn nói làm Giang Hà ngớ người, lát sau ông cười nhạo, “Oắt con.”

Một thị vệ lại gần Giang Hà nhỏ giọng bẩm báo, “Chủ tử, đây là danh sách quan viên đảm nhiệm việc bảo vệ kinh thành lần này.”

Giang Hà nhận lấy danh sách quan viên từ tay thị vệ, sau khi đọc xong, ông tò mò hỏi, “Hửm, tại sao quân trưởng[2] của Nam Thành Quân[3] Trần Mậu Xuân lại phụ trách khu vực Duyệt Thần Tế?”

Thái tử đích thân đề bạt Trần Mậu Xuân nên có thể coi hắn là dòng chính của thái tử. Vị trí của Trần Mậu Xuân vốn do Thẩm Minh phụ trách, vừa nhìn đã biết chuyện thay đổi Thẩm Minh là tác phẩm đến từ tay người quen.

“Nghe nói mới điều động đêm qua.” Thị vệ cung kính đáp, “Sau khi đại công tử tới phủ của Chu đại nhân thì người phụ trách được đổi thành Trần Mậu Xuân.”

Giang Hà lẳng lặng nhìn danh sách trong phút chốc, ông cười cười, “Tiểu tử này.”

Ông gấp lại danh sách rồi đút vào ngực áo và bảo thị vệ, “Nó có kế hoạch của riêng mình, nhớ phái người trông chừng cẩn thận. À, lát nữa ngươi đi nhắn với người phụ trách Duyệt Thần Tế là Dương đại nhân rằng tiết mục đêm nay sẽ có chút thay đổi.”

“Thay đổi gì ạ?” Thị vệ không hiểu lắm.

Giang Hà chắp tay lại trong tay áo, ông vừa bước trên hàng lang vừa lạnh nhạt nói, “Hãy để thế thân ra biểu diễn trước khi chủ tế hiến tặng điệu múa. Nhưng đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai, chờ đến đúng lúc hẵng đổi thế thân và nhất định phải dùng tử thế.”

Múa tế thần trong Duyệt Thần Tế thường chuẩn bị hai người vì sợ sự cố phát sinh. Thế thân hay được chia làm hai loại. Tử thế đều là tử tù phạm trọng tội, chuyên dùng đối phó trường hợp nguy hiểm; nếu sống sót sẽ được coi là lập công và miễn giảm tội trạng. Còn hoạt thế sẽ lên sân khấu nếu chủ tế xảy ra chuyện. Nhưng nhiều năm qua lễ hội vẫn diễn ra bình an nên thế thân dù có cũng hiếm khi lên sân khấu.

Thị vệ ngạc nhiên, sau đấy bật cười, “Chủ tử vẫn lo cho đại công tử.”

“Vọng Lai, nó còn nhỏ.” Giang Hà gọi tên thị vệ, ông cười, “Nó suy tính được thế này cũng khá nhưng Lạc Tử Thương…”

Giang Hà dừng lại, ông giơ tay ngắt chiếc lá trong sân, đôi mắt cười mang theo sự lạnh lẽo, “Con rắn độc bò ra từ đống hài cốt rất khó bắt.”

Vọng Lai đứng cạnh Giang Hà không dám mở miệng. Sau một hồi, hình như hắn nhớ tới cái gì bèn lên tiếng, “Chủ tử, chúng ta có cần…”

“Không,” Giang Hà dường như biết điều Vọng Lai muốn nói, ông ngắt lời, “không cần làm gì hết.”

Vọng Lai lặng thinh, hắn thở dài rồi nói, “Chủ tử, Vọng Lai lui xuống trước.”

Giang Hà đáp một tiếng, ông đứng ở cửa và không nói gì nữa.

Cố Cửu Tư ra ngoài một mình, hắn thoăn thoắt vượt qua các con phố và ngõ hẻm. Sau một hồi dùng tốc độ cực nhanh đi vòng vèo, hắn dừng trước một nhà dân. Hắn vừa vào nhà đã thấy đám người tụ tập bên trong.

Hổ Tử đứng đầu nhóm người này; hiện giờ vóc người hắn cao lớn hơn nhiều, do tập võ hàng ngày nên cơ thể trông cũng rất cường tráng. Thấy Cố Cửu Tư, hắn nhanh chân chạy đến và hô, “Cửu gia.”

Cố Cửu Tư nhìn lướt xung quanh, mọi người đi đằng sau Hổ Tử kính cẩn chào, “Cửu gia.”

Cố Cửu Tư gật đầu, “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã chuẩn bị hoàn tất.” Hổ Tử nhanh chóng trả lời, “Hôm nay chúng ta sắp đặt năm trăm người trong thành, chỉ cần có kẻ ra tay thì sẽ tóm chúng ngay.”

“Ừm,” Cố Cửu Tư dặn, “nhớ trông coi phu nhân.”

“Vâng ạ.” Hổ Tử gật đầu. “Ngài yên tâm, mọi thứ sẽ tiến hành theo kế hoạch. Chỉ cần ngài phát ám hiệu, chúng ta sẽ lập tức bắn tên.”

Cố Cửu Tư vỗ vai Hổ Tử rồi bàn bạc thêm về buổi lễ hôm nay với hắn. Đến giữa trưa Cố Cửu Tư mới rời đi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Minh đứng dựa vào cửa và nhướn mày nhìn hắn, “Trên đường đi ta giết hai kẻ bám đuôi, lá gan ngươi cũng lớn thật.”

“Không phải có ngươi sao?” Cố Cửu Tư cười toe toét. “Chứ không ta đổi người canh gác buổi lễ làm gì?”

Thẩm Minh xì một tiếng, hắn quay đầu nói, “Ta muốn đòi tiền công với Liễu lão bản.”

“Không có tiền đồ.” Cố Cửu Tư liếc hắn một cái đầy khinh thường rồi bảo, “Đêm nay trông chừng Ngọc Như giúp ta, đừng để nàng sợ hãi.”

“Đưa thêm tiền đây.”

“Ngươi đúng là chỉ biết có tiền.” Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói thêm, “Tối nay Diệp Vận hẹn nàng cùng đi dạo phố đấy.”

“Thích thì cứ hẹn, liên quan gì đến ta?” Thẩm Minh tỏ vẻ chả thèm để ý.

Cố Cửu Tư thở dài, “Thẩm Minh, ngươi cũng già đầu rồi, đừng ấu trĩ nữa.”

“Ngươi nói gì ta không hiểu.”

Cố Cửu Tư cười ha hả nhưng không nói gì thêm.

Cố Cửu Tư đi Lễ Bộ, Thẩm Minh cũng bám sát gót rồi âm thầm quay về. Khi tới Lễ Bộ, Cố Cửu Tư phái người đến Diệp gia báo tin cho Diệp Thế An, nhắn hắn đêm nay nhớ để Diệp Vận hẹn Liễu Ngọc Như đi chơi. Diệp Thế An nhận được tin của Cố Cửu Tư, hắn chần chừ rồi nhờ thị vệ truyền lời, “Hãy dặn hắn phải cẩn thận.”

Thất Tịch tại Đông Đô vô cùng náo nhiệt, ban ngày đã bắt đầu treo hoa đăng. Binh Bộ[4] bố trí người canh gác, Lễ Bộ chuẩn bị du thuyền cho tối nay ở sông đào bảo vệ quanh thành.

Mọi người đều tất bật, nhưng các quan viên Đông Đô nhạy bén lại cảm giác được cơn sóng ngầm cuồn cuộn dưới vẻ ngoài bận rộn kia.

Song dân thường chẳng hay biết về những việc này. Liễu Ngọc Như ở nhà tỉ mẫn trang điểm, khi đêm xuống, có người đến thông báo, “Thiếu phu nhân, Diệp tiểu thư ghé thăm và hỏi ngài muốn cùng đi dạo phố không?”

Liễu Ngọc Như lưỡng lự, nàng hỏi, “Đại công tử có dặn gì về giờ giấc?”

“Diệp tiểu thư bảo,” Ấn Hồng cung kính đáp, “đại công tử gọi ngài ấy tới.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như yên lòng, nàng gật gù cười, “Vậy đi thôi.”

Lúc Liễu Ngọc Như rời phủ, xe ngựa Diệp gia đã chờ sẵn ở cổng. Liễu Ngọc Như lên xe liền thấy Diệp Vận ngồi bên trong, tay cầm một quyển sách. Diệp Vận đưa mắt nhìn nàng rồi cười nói, “E rằng tối nay lang quân nhà ngươi sẽ rất bận nên nhờ ta dẫn ngươi đi dạo chợ đêm trước.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nhếch môi, “Ta đã thành thân, đâu cần ra ngoài ngó nghiêng làm gì. Nhưng ngươi nhớ để ý xem trên phố có ai vừa mắt ngươi không, nếu có thì báo một tiếng để ta giúp ngươi hỏi thăm.”

“Liễu Ngọc Như,” Diệp Vận chịu thua nàng, nàng ấy đau đầu bảo, “ta thấy ngươi ngày càng giống mẫu thân ta.”

“Đây chắc là nguyên nhân vì sao nữ nhân đã thành thân chẳng được người ta thích.” Liễu Ngọc Như thở dài. “Thôi, hôm nay không cần nghĩ nhiều, cứ thoải mái dạo chơi là được.”

Xe ngựa lăn bánh tới nơi huyên náo, khi đến phố chính thì xe không thể vào nên Liễu Ngọc Như và Diệp Vận xuống xe rồi được hạ nhân bảo vệ trong lúc dạo bước trên đường cái.

Lúc này phố xá chưa đông người lắm nên thích hợp cho việc đi dạo, hai cô nương khoác tay nhau, vừa sánh bước vừa mua đồ linh tinh. Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Ta chợt nhận ra từ lúc quen biết ngươi thì năm nào cũng ở bên ngươi vào ngày Thất Tịch. Hồi trước chúng ta không thể ra ngoài, toàn ngồi thêu thùa ở trong nhà ngươi. Năm nay là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài dạo chơi.”

Diệp Vận đang lựa trâm cài bán ven đường lúc nàng nói những lời này, nàng ấy bảo, “Đây coi như là lợi ích của việc lớn lên.”

Liễu Ngọc Như dõi theo nàng ấy chọn trâm, nàng duỗi tay chỉ một cây trâm ngọc trắng, “Cái này trông khá đẹp.”

Trong lúc hai người lựa trâm, Liễu Ngọc Như vẫn quan sát bốn phía. Diệp Vận thấy nàng cảnh giác liền không khỏi thắc mắc, “Từ lúc ra phố đến giờ ngươi vẫn ngó chừng xung quanh, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Liễu Ngọc Như nghe nàng ấy hỏi thì kéo Diệp Vận lại gần rồi thì thào, “Ngươi có biết bệ hạ giao việc chủ quản Hoàng Hà cho Cửu Tư không?”

“Huynh trưởng có nhắc tới.”

“Sáng sớm nay Cửu Tư dặn ta khi nào chàng nhắn tin hẵng ra ngoài. Trước giờ chàng chưa từng làm vậy nên ta nghĩ hôm nay sẽ có chuyện phát sinh.”

Giọng Liễu Ngọc Như nhỏ nhưng Diệp Vận vẫn nghe được, nàng ấy không lên tiếng mà để Liễu Ngọc Như tiếp tục, “Hơn nữa, ngày mai phải đi Hoàng Hà rồi mà chàng còn tiếp nhận vị trí chủ tế Duyệt Thần Tế chứ chẳng chịu nghỉ ngơi. Chàng sẽ không làm chuyện vô ích nên hiển nhiên chàng đang suy tính gì đó.”

“Ngọc Như,” Diệp Vận nghe đến đây thì chả nhịn cười được, “ngươi ấy à, thông minh quá mức. Cố Cửu Tư không hó hé gì mà ngươi đã nhìn thấu hết rồi.”

“Hửm?” Liễu Ngọc Như ngờ ngợ hỏi, “Ngươi biết gì à?”

“Ngươi có biết ban đầu Thẩm Minh là một trong những người phụ trách bảo vệ kinh thành hôm nay không?” Diệp Vận thấy Liễu Ngọc Như tò mò cũng không giấu giếm. “Ta nghe nói hôm qua sau khi Cố Cửu Tư đến Chu phủ, Thẩm Minh bị Trần Mậu Xuân thay thế. Hắn là cận thần của thái tử.”

Liễu Ngọc Như ngạc nhiên, trong đầu nàng cấp tốc suy xét, ngoài miệng thì dò hỏi, “Chu đại nhân quản lý lễ hội này?”

“Chu đại nhân phụ trách sắp xếp người canh gác, nhưng công việc cụ thể vẫn do mấy người trẻ tuổi đảm nhiệm. Nếu xảy ra sự cố, tất nhiên bọn họ phải chịu trách nhiệm.”

Diệp Vận giải thích, “Ta nghe lén huynh trưởng bàn với thúc phụ rằng Cố Cửu Tư cố tình đổi sang Trần Mậu Xuân vì muốn đề phòng Lạc Tử Thương.”

“Đề phòng Lạc Tử Thương?” Liễu Ngọc Như ngẩn người rồi chợt hiểu ra. “Ý Cửu Tư là, nếu Trần Mậu Xuân quản việc này thì khi Lạc Tử Thương ra tay, chức quan của Trần Mậu Xuân sẽ khó giữ được?”

Trần Mậu Xuân là quân cờ có tầm ảnh hưởng lớn mà thái tử cài vào Đông Đô. Nếu hắn bị phế bỏ vì kế hoạch của Lạc Tử Thương, liên minh giữa y với thái tử coi như xong.

“Chính xác.” Xung quanh dần dần có đông người tụ tập, Diệp Vận vừa ngắm hoa đăng ven đường vừa nói, “Ta hỏi huynh trưởng thì được trả lời như vậy. Ca ca bảo Cố Cửu Tư đã thu xếp chu toàn, chúng ta cứ yên tâm ngắm hoa đăng. Bọn họ còn cấm ta nói với ngươi nữa kìa.”

“Sao lại thế?” Liễu Ngọc Như cười. “Bọn họ làm gì mà không chịu cho ta biết?”

“Cố Cửu Tư nói với huynh trưởng rằng hắn không muốn ngươi biết mấy chuyện này, mà ngươi cũng không cần biết. Hắn hy vọng hôm nay ta cùng ngươi dạo chơi rồi ngắm hoa đăng trong lúc chờ niềm vui bất ngờ hắn dành cho ngươi.”

Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ, Diệp Vận quay đầu lại cười, ánh mắt nàng ấy mang theo vài phần chọc ghẹo, “Hắn nói Ngọc Như nhà hắn ngày thường đã rất nhọc lòng, hắn chẳng nỡ để mấy chuyện vớ vẩn này làm ngươi ưu phiền.”

“Chàng thật là…”

Liễu Ngọc Như nhất thời không biết nên khen ngợi hay chê trách hắn, Diệp Vận hiểu ý nàng bèn vội nói, “Nhưng ta biết ngươi quen nhọc lòng rồi. Hắn có ý tốt, chẳng qua ngươi thông minh quá nên ta giấu không nổi mới tiết lộ cho ngươi.”

“Người hiểu ta vẫn là Vận nhi.” Liễu Ngọc Như mỉm cười. “Chàng muốn dành những thứ tốt nhất cho ta, chỉ cần biết vậy thôi ta đã rất hạnh phúc.”

“Nên ngươi đừng phụ tấm lòng thành của hắn.” Diệp Vận nhanh nhảu khoe, “Ta nghe nói Cố Cửu Tư và Công Bộ trông coi việc quản lý toàn thành trong lễ Thất Tịch năm nay, tốn rất nhiều công sức đấy.”

Diệp Vận mua hai cái mặt nạ, nàng ấy đưa tay che khuất nửa khuôn mặt của Liễu Ngọc Như; mặt nạ cáo cho Liễu Ngọc Như, còn nàng ấy chọn mặt nạ thỏ. Diệp Vận cười với Liễu Ngọc Như, “Coi kìa, con cáo con này giống ngươi ghê.”

Ánh mắt Liễu Ngọc Như lộ vẻ trách cứ, nàng lầm bầm, “Ngươi mới là cáo, đồ thiếu đứng đắn.”

Diệp Vận bật cười rồi lôi kéo Liễu Ngọc Như tiếp tục dạo phố.

Trong lúc bọn họ du ngoạn phố phường, Lạc Tử Thương dẫn theo người đi trên đường cái. Y mặc áo dài màu đỏ thêu chỉ vàng, tóc buộc quan ngọc, khuôn mặt được che kín bằng mặt nạ trắng tinh và chỉ để lộ đôi mắt đẹp.

Một người vội vàng đi về phía y rồi thấp giọng bẩm báo, “Chủ tử, đã sắp xếp người xong xuôi nhưng Trần Mậu Xuân lại thay thế vị trí của Thẩm Minh.”

Bước chân Lạc Tử Thương thoáng dừng lại, thị vệ theo sau hắn lập tức hỏi, “Chủ tử, đây sợ là cái bẫy, có cần rút lui không ạ?”

Lạc Tử Thương trầm mặc giây lát, y nhẹ nhàng cười, “Coi bộ Cố Cửu Tư đánh cược ta sẽ không ra tay.”

“Đáng tiếc thật,” Lạc Tử Thương đưa mắt nhìn chiếc thuyền hoa thắp đèn đuốc sáng trưng trên sông đào bảo vệ thành ở đằng xa và lãnh đạm nói, “với ta thì mạng sống của hắn có giá trị cao hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.”

“Vậy ý chủ tử là?” thị vệ do dự hỏi.

Lạc Tử Thương mở cây quạt vàng trong tay ra và chỉ thị, “Phái người báo tin cho thái tử rằng Cố Cửu Tư để Trần Mậu Xuân thay thế Thẩm Minh làm nhiệm vụ canh gác nên sợ hắn đang tìm cớ giá họa cho Trần Mậu Xuân. Hiện tại đổi người đã muộn, dặn ngài ấy sớm chuẩn bị đi.”

“Vâng,” thị vệ tuân lệnh rồi hỏi tiếp, “vậy kế hoạch ám sát thì sao ạ?”

“Diệp Vận đang ở đâu?”

Thị vệ không ngờ Lạc Tử Thương lại hỏi vấn đề này nên ngẩn ra một lúc mới đáp, “Thuộc hạ sẽ lập tức điều tra.”

“Tìm được vị trí của Diệp Vận thì bắt cóc nàng ta, Diệp Thế An ắt loạn lên ngay. Diệp Thế An nhất định sẽ nhờ Thẩm Minh trợ giúp, khi bọn họ đều đổ xô đi tìm Diệp Vận, Cố Cửu Tư hẳn chắc mẩm ta vì Trần Mậu Xuân mà không dám đụng tới hắn. Đến lúc đó chỉ cần hắn thò đầu ra ở vị trí chủ tế, hãy cho người dùng nỏ bắn chết hắn trước mặt mọi người.”

Thị vệ vâng lời rồi lập tức giao việc, chẳng mấy chốc, bọn họ đã tra ra vị trí của Diệp Vận với Liễu Ngọc Như.

“Diệp Vận đang đi cùng Cố thiếu phu nhân,” thị vệ thông báo.

Tay cầm quạt của Lạc Tử Thương khựng lại, lát sau y nhàn nhạt nói, “Chỉ bắt Diệp Vận, còn Liễu Ngọc Như…”

Y lưỡng lự trong phút chốc rồi bật cười, “Rốt cuộc vẫn là cộng sự, ta đang trông cậy nàng kiếm tiền nên đừng động tới nàng.”

Dứt lời, Lạc Tử Thương điều động phần lớn thuộc hạ đi mai phục gần chỗ Diệp Vận và Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như và Diệp Vận đang ở trên đường chơi đố đèn[5] rồi cò kè mặc cả hoa đăng con thỏ với lão bản.

Thẩm Minh dẫn theo Diệp Thế An cùng rất nhiều ám vệ ẩn núp xung quanh hai người, hắn chăm chú quan sát bốn phía.

“Tình hình hôm nay căng như vậy mà còn để các nàng ra ngoài dạo chơi thì có nguy hiểm quá không?”

Thẩm Minh vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Diệp Thế An đứng đối diện.

“Có ngày nào hai muội ấy ra đường mà không nguy hiểm?” Diệp Thế An trả lời.

Hắn nhìn thoáng qua đường phố xung quanh rồi bình tĩnh phân tích, “Mục tiêu của Lạc Tử Thương là Cửu Tư, y sẽ không đủ người cho bên này. Suy cho cùng, y việc gì phải hao tổn sức lực giết hai tiểu cô nương chỉ để hả giận. Chuyện mà y cần làm hiện giờ là diệt trừ Cửu Tư, tiếp quản việc tu sửa Hoàng Hà và không để mười triệu lượng đổ sông đổ bể. Song hôm nay y sẽ không ra tay, chỉ cần y ra tay thì Trần Mậu Xuân xong đời rồi. Hơn nữa phe ta đông như vậy, e rằng còn an toàn hơn ngày thường.”

“Nếu y không thèm quan tâm Trần Mậu Xuân thì sao?” Thẩm Minh hơi tò mò.

Diệp Thế An liếc hắn, “Không thèm quan tâm Trần Mậu Xuân thì chả sao nhưng y có thể không thèm quan tâm thái tử à? Y muốn phụ tá thái tử nên chẳng thể phế bỏ Trần Mậu Xuân.”

Thẩm Minh mở to mắt, hắn vẫn không hiểu lắm, “Thế ngộ nhỡ y không định phụ tá thái tử?”

Lời này khiến Diệp Thế An ngỡ ngàng, “Không phụ tá thái tử thì y tới Đông Đô làm gì?”

Hắn vừa dứt lời, một nhóm người đột ngột xông ra. Bọn chúng chả hề giấu giếm ý đồ mà vung đao lao thẳng về phía Diệp Vận. Thẩm Minh lẫn Diệp Thế An phản ứng cực nhanh, hai người rút đao ra rồi đẩy Liễu Ngọc Như và Diệp Vận về phía sau.

Xung quanh hỗn loạn, người không biết từ đâu xuất hiện nhưng lấp kín mọi chỗ trống rồi cả biển người xông tới Diệp Vận! Diệp Thế An chắn trước Diệp Vận, hắn thì thầm, “Vận nhi đừng sợ.”

Ngay khi vừa thốt ra câu này, một người lập tức dùng đao tách Diệp Vận ra khỏi Diệp Thế An và Diệp Vận bị người ta lôi đi. Thẩm Minh đang bảo vệ Liễu Ngọc Như nhưng thấy biển người nhào vào Diệp Vận thì đầu óc nóng lên. Hắn không đoái hoài đến Liễu Ngọc Như mà đạp chân phi tới chỗ Diệp Vận rồi vung đao chém đầu kẻ tấn công.

Máu bắn tung tóe lên mặt hai người, Diệp Vận cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi lẫn ghê tởm. Thẩm Minh đẩy nàng ấy đến bên Diệp Thế An và gào lên, “Mang nàng đi mau!”

Khoảnh khắc Thẩm Minh tách ra khỏi Liễu Ngọc Như, nàng thấy ánh sáng phản chiếu từ đao kiếm bổ xuống rồi một thị vệ ngã gục trước mặt nàng. Nàng hoảng sợ tới mức cơ thể không cử động nổi. Chính giây phút đó, một bàn tay bất chợt kéo nàng về phía sau rồi dùng cây quạt vàng đang gập lại chắn đao. Người này đá văng kẻ tấn công, sau đấy dẫn nàng rời khỏi cuộc chiến.

Giữa ánh sáng lóe lên từ đao kiếm va chạm, Liễu Ngọc Như bắt gặp đôi mắt đẹp kia bèn mừng rỡ gọi, “Cửu Tư!”

Động tác người nọ cứng đờ, y không đáp lại mà chỉ đá văng bất kỳ ai cản đường và kéo Liễu Ngọc Như điên cuồng chạy ra ngoài.

Mặt khác, cuộc chiến vẫn tiếp diễn giữa hai phe. Thẩm Minh cùng người của hắn chiến đấu loạn xạ với đám người kia đến mức khó phân biệt địch ta. Đối phương chả màng tính mạng, bọn chúng muốn đuổi theo Diệp Vận và Diệp Thế An tới cùng. Diệp Thế An dẫn Diệp Vận đến một con hẻm nhỏ, vừa bước chân vào hẻm đã thấy Giang Hà đứng cầm hoa đăng và cười tủm tỉm nhìn hai người.

Diệp Thế An kinh ngạc, hắn lập tức lớn tiếng hô, “Giang thúc thúc!”

“Ồ,” Giang Hà hứng chí nói, “mọi khi ngươi đâu ngọt ngào thế.”

Diệp Thế An vừa cầm tay Diệp Vận vừa chạy như điên về phía Giang Hà, truy binh đuổi theo hai người. Đằng sau Giang Hà là một đám người, ông “chậc chậc” hai tiếng, “Người trẻ tuổi thật nóng tính, đêm Thất Tịnh đẹp thế này mà bị bọn nó phá hỏng.”

Ông hất cằm với nhóm người phía sau mình, “Mau lên, lôi hết đống xác chết vào, để chúng bên ngoài làm người ta sợ đấy.”

Chú thích

[1] Ý chỉ lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại thay đổi. Hiểu nôm na là dân nghiệp dư.

[2] Người đứng đầu một đội quân.

[3] Quân đội phụ trách phía nam kinh thành.

[4] Tương đương Bộ Quốc phòng ngày nay. Binh Bộ thường quản lý các công việc như tuyển dụng quan võ và ghi chép binh lính, khí giới, quân lệnh.

[5] Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc; các câu đố dán trên lồng đèn, trên tường, hoặc treo trên dây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.