Là cháu. Hàm Nguyên.
Giờ này, bốn bề đại doanh Tây Hình tối đen không ánh sáng, trừ gác đêm, tướng sĩ đều đi ngủ sớm vào giấc mộng.
Khương Hàm Nguyên xuyên qua từng túp doanh trướng liên miên không dứt, bước đến trước đại trướng của cha.
Ánh đèn lọt qua khe màn, cô không trực tiếp vào, dừng bên ngoài, gọi thủ vệ vào thông báo.
“Mời Tướng quân vào.” Thủ vệ ra đến rất nhanh, giọng cung kính.
Khương Hàm Nguyên vào lều.
Trong lều không còn ai khác, chỉ mỗi cha cô, một bộ thường phục trong quân, ngồi ngay ngắn sau bàn giá đốt nến.
Dù đại tướng quân Định An hầu Khương Tổ Vọng có chiến danh rất cao, lại không giống như võ tướng người ta thường nghĩ, râu hùm hàm én hùng tráng hơn người.
Nét mặt ông chính trực, mày kiếm mắt phượng, lúc còn trẻ, ắt là vị mỹ nam tử chính cống. Song giờ đây, gió sương xâm lấn tóc mai, ngay lúc này dưới ánh đèn chẳng thể gọi là sáng tỏ, vẫn không thể che hết vẻ tiều tụy già nua lộ ra trên khuôn mặt ông.
Trước kia ông từng trúng tên bắn lén, bị thương tới phế phủ, suýt chết, sau đó dẫu bản thân tự áp chế mà qua, nhưng mấy năm nay, theo tuổi tác lớn dần, cộng thêm vùng biên cương nghèo nàn, lúc vết thương cũ tái phát, tra tấn thật không nhẹ, chẳng qua thường ngày ông kiên cường, vô cùng biết nhẫn nại, nên không mấy người biết chuyện thôi.
Thấy con gái bước vào, Khương Tổ Vọng lập tức từ sau bàn đứng lên, đi đến chỗ cô.
“Hủy Hủy con đến rồi à? Đi đường mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-tuong-quan/245573/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.