Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm đưa An bá về nhà, một mình dựa lên tường thở dốc một hồi lâu. Hắn không biết tên sát thủ lúc nãy tên gì, nhưng biết rằng mình suýt chút nữa bị giết chết một cách khó hiểu, giống như nước trên sông Nam Bình, thoạt nhìn rất tĩnh lặng nhưng ngươi không biết ở phía dưới có chỗ nào là mạch nước ngầm.
Sau đó hắn ngộ ra một chuyện, mình đã không còn là Thẩm Lãnh của thời vừa mới tòng quân, cũng không phải là Thẩm Lãnh của lúc vừa mới đi theo tiên sinh để học tập, càng không phải là Thẩm Lãnh làm cu li khuân vác ở bên sông, mà là một Thẩm Lãnh khiến cho người khác ngưỡng mộ và ghen tị.
Cho nên dù cho không có sự cố của hôm nay, sau này cũng sẽ không thiếu các sự cố khác.
“Thật sự không cần trở về nghỉ ngơi sao?”
Trần Nhiễm đưa An bá về nhà xong rồi nhìn thấy Thẩm Lãnh vẫn đang thở hồng hộc thì có chút đau lòng: “Ngươi thành bộ dạng thế này làm sao trở về quân doanh đây?”
“Không sao.”
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn ngón tay bị mình cắn rách, vẩy vẩy máu trên đó: “Giúp ta một việc, chôn cất thi thể này đi, mặc kệ hắn là ai tên là gì, bỏ qua thù hận và đối lập, hắn cũng xem như là một người trung nghĩa, một mình chạy từ bắc cương đến đây để giết ta… hiếm có.”
Trần Nhiễm “ừ” một tiếng, nhặt hoành đao của Quý Tị lên đào một cái hố ở bờ sông rồi chôn thi thể vào, suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225850/quyen-1-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.