Không đuổi kịp.
Thẩm Lãnh cưỡi ngựa chạy một mạch gần cả trăm dặm cũng không thể tìm được Sầm Chinh, thậm chí không biết Sầm Chinh đã đi theo con đường nào, đuổi theo xa như vậy rồi mà vẫn trở về tay không nên tất nhiên tâm trạng sẽ không được tốt. Thẩm Lãnh hy vọng rằng suy đoán của mình không chính xác, hoặc người của Bạch Thượng Niên cũng hoàn toàn không biết rõ đường đi của Sầm Chinh giống như mình.
Phía trước xuất hiện một ngã tư đường, đã đến đây rồi thì thật ra đã không còn ý nghĩa để mà tiếp tục đuổi theo.
Đúng lúc này, phía sau bỗng dưng vang lên một hồi tiếng vó ngựa, Thẩm Lãnh quay đầu nhìn liền thấy Dương Thất Bảo dẫn người đuổi theo.
“Tướng quân, đề đốc đại nhân gọi người về.”
Dương Thất Bảo nhảy từ trên lưng ngựa xuống: “Không biết có chuyện gì, chỉ là rất gấp.”
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Không lẽ Trang Ung cũng biết được chuyện người của Lưu Vân Hội ra tay với Quán Đường Khẩu?
Hắn nhìn về phía Hắc Nhãn, hình như Hắc Nhãn đoán được hắn đang nghĩ gì cho nên đã gật đầu một cái.
“Được.”
Đầu lông mày của Thẩm Lãnh giãn ra: “Vậy thì trở về thôi.”
Hắc Nhãn lập tức kéo Thẩm Lãnh lại: “Ngươi về trước, ta sẽ dẫn người chia ra đuổi theo.”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Chỉ sợ là không cần đâu.”
Trong lòng Hắc Nhãn bỗng dưng chùng xuống.
Cả đoàn người cưỡi ngựa chạy về thủy sư, Dương Thất Bảo không biết tại sao Trang Ung lại gọi Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225846/quyen-1-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.