Chương trước
Chương sau
Thôn mà Thẩm Lãnh bọn họ ở tạm gọi là thôn Ngụy, cách nơi này khoảng hai mươi mấy dặm có một thôn quy mô nhỏ một chút tên là Tích Thiện Trang. Từ hôm qua đến hôm nay người của Lưu Vân Hội đã ở bên ngoài Tích Thiện Trang trông chừng nửa ngày một đêm, mọi hành động của người Quán Đường Khẩu ở trong thôn đều thấy rõ ràng.

Hắc Nhãn ngồi xổm trên sườn dốc bên ngoài thôn, miệng ngậm một cái tẩu trông già dặn hơn vài phần, nhưng người trẻ tuổi trông có vẻ già dặn ngược lại còn có vài phần đáng yêu, nhưng ánh mắt của gã lại chẳng đáng yêu chút nào, chỉ có sát ý.

Học theo dáng vẻ người già đập đập tẩu thuốc vào đế giày, Hắc Nhãn đứng dậy: "Đến lúc rồi."

Hán tử áo trắng ở phía sau lấy một cái còi cong ngón búng một cái, còi phát ra tiếng vang cao vút tận trời cao, các hán tử áo trắng ở trong rừng trước cửa thôn xách đao ra khỏi rừng cây, không che không giấu.

Trên nóc một căn nhà, Đoạn đeo song đao ngửa người ra sau nhảy xuống, lúc chạm đất đã ở sau lưng một tên sát thủ Quán Đường Khẩu, đoản đao đâm vào cổ từ bên trái xuyên ra ngoài từ bên phải, tay kia của Đoạn thì bịt miệng người nọ, lúc buông tay ra người đã không còn thở.

Gã ta đáp xuống ở trong ngõ, mười mấy tên sát thủ của Quán Đường Khẩu ở phía bên kia ngõ đã xông tới, đối diện là một đám đao khách áo trắng hướng mũi đao về phía trước.

Đoạn không để ý đến việc chém giết ở cửa ngõ, xoay người đi sâu vào trong ngõ. Bên ngoài một tòa nhà lớn có mười mấy sát thủ Quán Đường Khẩu ở lại canh gác từ phía đối diện lao đến chỗ gã ta, mới cất bước về phía trước, một mảng hàn mang bay tới, bốn năm người ở phía trước đồng thời ngã xuống.

Ly vẫn ngồi trên nóc nhà đối diện như một con mèo, hàn mang của phi đao xẹt qua vẫn còn sót lại.

Sát thủ của Quán Đường Khẩu hô hào xông lên, hán tử đứng trên cổng nhà rute trường kiếm đeo dây tua đen ở sau lưng ra, nhẹ nhàng chạm xuống đất, ở sau lưng mấy người Quán Đường Khẩu xuất kiếm. Kiếm của y thoạt nhìn vĩnh viễn cũng không phải dùng để giết người, nhưng cũng không có mấy người giết người nhanh hơn y.

Kiếm pháp kia giống như múa, đâu giống như là đang lấy đi mạng người, càng giống một điệu múa bay bổng hơn.

Chẳng qua chỉ là thời gian hai mươi, ba mươi tức ngắn ngủi mà thôi, mười mấy người của Quán Đường Khẩu ở cửa đều bị giết tuyệt. Đoạn, Xá, Ly ba người sóng vai nhau đi vào đại viện kia, ở bên trong ba hàng người của Quán Đường Khẩu đã dàn trận sẵn sàng đón quân địch, đã giơ cung tiễn liên nỏ trong tay lên.

Nhìn thấy kẻ thù vào cửa không cần có người hạ lệnh, mũi tên bay đi như mưa bão, Đoạn bên trái Ly bên phải, hai người đồng thời ra tay túm lấy ván cửa kéo ra bên ngoài, hai cánh cửa rời khỏi trục cửa ghép lại với nhau, tên nỏ bắn lên ván cửa kêu bộp bộp.

Tứ đương gia của Quán Đường Khẩu Thôi Thịnh sắc mặt xanh mét, không ngờ người của Lưu Vân Hội sẽ đến vào ban ngày, ám tiêu bố trí ở cửa thôn ngay cả một lời cảnh báo cũng không có đã bị người ta diệt hết toàn bộ, tập hợp người gấp gáp căn bản không chặn được thế công của Lưu Vân Hội trong bao lâu.

"Ngươi nên biết đông chủ đứng sau Quán Đường Khẩu chúng ta là đại nhân vật."

Thôi Thịnh nói với người ở phía sau cánh cửa: "Khi ở thành Trường An nước giếng không phạm nước sông, ra ngoài có chút mâu thuẫn cũng không đến mức không chết không ngừng. Nếu thật sự định làm đến mức tuyệt tình như vậy, không sợ Lưu Vân Hội các ngươi ở trong thành Trường An sẽ xảy ra chuyện gì ư?"

Trả lời hắn ta chính là hai cánh cửa.

Cánh cửa bay ngang tới đập ngã hai hàng sát thủ của Quán Đường Khẩu ở phía trước, liên nỏ của bọn họ đã bắn hết tên còn chưa lắp thêm, những người này cho dù thân thủ không tệ nhưng về thao tác đối với liên nỏ thì còn thua xa chiến binh.

Thôi Thịnh ánh mắt phát lạnh: "Thật sự là nể mặt các ngươi rồi."

Hắn ta giơ tay kéo một tên sát thủ của Quán Đường Khẩu ở bên cạnh qua chắn trước người mình, ba cây phi đao đâm vào trong thân thể tên sát thủ kia.

Thôi Thịnh ném thi thể ra bức lui Đoạn, sau đó bất ngờ phát lực lao về phía Ly có khả năng cận chiến yếu nhất.

Mắt thấy thanh đao kia sắp quét qua cổ họng Ly, một cây thiết thiên màu đen từ sau lưng Ly đâm ra, đâm sau mà đến trước, phập một tiếng, đâm xuyên qua cổ tay Thôi Thịnh ghim chặt ở đó, đao trong tay Thôi Thịnh lập tức bay lên trời.

Hắc Nhãn từ sau lưng Ly đi ra: "Chẳng qua là một tứ đương gia, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng là xếp hàng chờ kẻ kia."

Gã ta rút thiết thiên ra, một dòng máu phun ra từ vết thương trên cổ tay Thôi Thịnh, Hắc Nhãn đá một cước vào bụng Thôi Thịnh, người nọ cong người như con tôm bay ra phía sau, còn chưa rơi xuống đất trường đoản song đao đã đồng thời đâm vào lưng hắn ta, Thôi Thịnh thét lên “a” một tiếng, âm thanh vừa mới bật ra một thanh phi đao đã đâm vào miệng.

Thôi Thịnh rơi xuống đất bịch một tiếng, khó nhọc ngẩng đầu liền nhìn thấy một luồng hắc tuyến từ phía trước đến, đâm vào giữa trán phập một tiếng.

Cây thiết thiên màu đen kia đâm xuyên qua sọ não cứng rắn, mũi thiên nhô ra khỏi gáy một chút, bên trên có dính một giọt máu.

Mắt thấy tứ đương gia bị giết, ý chí chiến đấu trong lòng người của Quán Đường Khẩu đã tán loạn, phần lớn mọi người lựa chọn xoay người bỏ chạy. Hắc Nhãn nheo mắt nhìn những người đó miệng hừ một tiếng, lầm bầm một câu đây chính là lý do Quán Đường Khẩu các ngươi vĩnh viễn thua kém Lưu Vân Hội.

Người của Quán Đường Khẩu chạy lùi về phía cửa sau, còn chưa chạy đến nơi, rầm một tiếng, cửa sau đã tự mở ra, ngay sau đó một cái đầu người bay tới đập vào đầu tên sát thủ ở trước nhất. Đầu người và đầu người va chạm vào nhau, tất nhiên bên nào không sợ đau thì bên đó thắng… Đương nhiên cái đầu người biết bay kia không sợ đau.

Cái đầu người kia lăn đi rất xa vừa hay rơi xuống bên chân Hắc Nhãn, Hắc Nhãn cúi đầu nhìn nhìn: "Nhị đương gia của Quán Đường Khẩu là sau khi ngươi từ Trường An về mới theo tới. Tất cả bốn đương gia đều đã đến quận An Dương, cho nên chúng ta mới động thủ sớm hơn dự tính một chút."

Hắc Nhãn nhìn cái đầu người kia, đó là đầu của nhị đương gia Quán Đường Khẩu, Lý Cửu Mộc.

Vết cắt trên cổ rất phẳng, rất chỉnh tề, có thể thấy được một đao kia nhanh cỡ nào.

Thẩm Lãnh đứng tựa vào cửa sau nhìn những tên sát thủ của Quán Đường Khẩu đang sợ choáng váng kia hỏi: "Đại đương gia của các ngươi đâu?"

Một tên sát thủ trả lời với giọng run run: "Chúng ta cũng không biết đại đương gia đã đi đâu, đã hai ngày rồi không thấy."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hắc Nhãn: "Ý của ngươi là, bốn vị đương gia của Quán Đường Khẩu đều đến đây, mục tiêu vẫn là ta? Bốn vị đương gia đều đến thăm ta, hóa ra mặt mũi ta lớn như vậy."

Hắc Nhãn nhún vai: "Từ nét mặt của ngươi ta thấy được ngươi chẳng cảm thấy rất vinh hạnh một chút nào cả."

Thẩm Lãnh có chút khó hiểu: "Ta vừa mới thăng quan, bọn họ dám hạ thủ vào lúc này?"

"Có lẽ, là sợ ngươi hạ thủ."

Hắc Nhãn nói: "Ngươi đang đắc thế đấy."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ mấy ngày gần đây quả thật Mộc Tiêu Phong đã khiêm tốn hơn, nghĩ chắc là vị đại học sĩ kia nhất định đã nhắc nhở y gì đó. Trước mắt nếu ai giết Thẩm Lãnh vào lúc này thì chính là người đó đang đánh vào mặt bệ hạ, có hậu quả gì thì kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra được, cho nên điều Mộc Chiêu Đồng lo lắng còn có một khả năng khác... Thẩm Lãnh đắc thế sẽ bất lợi đối với con trai lão ta.

Lo lắng là lo lắng, nhưng Mộc Chiêu Đồng không tin gan của Thẩm Lãnh lại lớn như vậy, cũng không tin Thẩm Lãnh sẽ ngu ngốc như vậy.

Bất luận là thời điểm nào, người khác đắc thế, người khác thất thế cũng không thể ảnh hưởng đến một chuyện, Mộc Tiêu Phong là con trai của lão ta, con trai của đại học sĩ đương triều, ai dám động đến?

Cho nên tất cả bốn vị đương gia của Quán Đường Khẩu đều tới quận An Dương, chỉ có thể là có toan tính khác.

Thẩm Lãnh suy ngẫm một hồi lâu, nghĩ tới không lâu nữa thủy sư và lục binh hợp luyện.

"Mục tiêu của bọn hộ không phải ta."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cho nên người bình tĩnh như hắn mà trên mặt cũng hơi biến sắc.

Hắc Nhãn ngẩn ra: "Đó là ai?"

Thẩm Lãnh đã xoay người đi: "Ta phải đi làm một việc."

Hắc Nhãn hơi ngẩn người nhìn Thẩm Lãnh rời đi, thầm nghĩ tên này lại lên cơn điên gì nữa?

Nhưng gã lại xách thiết thiên đi theo ngay phía sau, sau lưng còn có ba người Đoạn, Xá, Ly.

Cuộc chém giết trong trấn này cũng không kéo dài bao lâu, người của Quán Đường Khẩu và người của Lưu Vân Hội hiển nhiên không cùng một đẳng cấp, đây cũng là một trong những bí ẩn lớn nhất trong ám đạo thành Trường An, tại sao người của Lưu Vân Hội đều đánh giỏi như vậy?

Sau một nén nhang, Thẩm Lãnh đã cưỡi ngựa trên quan đạo phi nhanh như bay về hướng tây nam, sau lưng có bốn con ngựa bám sát không rời. Nghe thấy tiếng vó ngựa, Thẩm Lãnh quay đầu thấy là Hắc Nhãn dẫn theo Đoạn, Xá, Ly đuổi theo, hơi giảm tốc độ lại chờ đợi.

"Ngươi vội vã như vậy là muốn đi làm gì?"

"Ta đã sơ suất một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngươi dẫn người đi giết người của Quán Đường Khẩu là vì có thù phải báo, không chỉ riêng chúng ta là có thù tất báo."

Hắc Nhãn nghe vẫn không hiểu.

"Sầm Chinh."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh làm cho trong đầu Hắc Nhãn nổ ầm một phát.

"Bọn chúng dám hạ thủ với một vị tứ phẩm Uy Dương tướng quân?"

"Chỉ cần không lưu chứng cớ."

Thẩm Lãnh nhíu mày rất sâu... Bạch Tú cũng là người của Mộc Tiêu Phong, có lẽ là người của Bạch Thượng Niên, nhưng bất luận là người của ai thì cũng là Sầm Chinh đã giết y. Ở trong thủy sư thì người muốn động đến Sầm Chinh không tìm được cơ hội, nhưng hiện giờ Sầm Chinh được điều đi khỏi thủy sư đến tận Bình Việt đạo nhậm chức, lúc rời đi chỉ mang theo hai gã thân binh.

Hiện giờ Sầm Chinh đã đi một ngày một đêm rồi, dựa theo tốc độ của ông ta mà suy tính thì giờ đã ra khỏi quận An Dương. Nếu những người đó muốn hạ thủ thì quyết sẽ không ra tay ở trong quận An Dương, ra khỏi quận An Dương này, khắp nơi trong Giang Nam đạo đều có tai mắt của Bạch Thượng Niên, nếu một vị tướng quân chiến binh muốn động thủ ba người với cũng rất dễ dàng.

Bọn họ không biết Sầm Chinh là thông văn hạp, không biết Sầm Chinh là gia thần của bệ hạ.

Cùng lúc đó, ở trong thủy sư.

Mộc Tiêu Phong ngồi tựa vào ghế liếc nhìn Mộc Lưu Nhi quần áo xộc xệch, sau khi phát tiết xong cuối cùng tâm trạng của y bình tĩnh lại một chút, nhưng Mộc Lưu Nhi lại có vẻ hơi đờ đẫn. Nàng ta chờ mong có một ngày có thể khiến quan hệ với thiếu gia trở nên thân mật, nhưng không ngờ lại thô lỗ, dã man như thế này, đâu có gì tốt đẹp đáng nói.

Nàng ta yên lặng sửa sang lại y phục của mình đứng ở một bên, dù cho nàng ta cường đại hơn nữa thì cũng chung quy cũng chỉ là nữ nhân.

"Đi rót cho ta một chén nước lại đây."

Mộc Tiêu Phong thở hổn hển, chỉ chỉ chén trà trước mặt, Mộc Lưu Nhi động tác máy móc đi sang rót một chén nước cho y, Mộc Tiêu Phong uống một hơi cạn sạch: "Coi như là xác định ngươi ở lại bên cạnh ta còn có chút tác dụng... Chỉ là ngươi không được phép nói với bất cứ người nào, ngươi biết hậu quả."

Mộc Lưu Nhi mặt không biểu cảm gật gật đầu: "Ta biết."

Mộc Tiêu Phong trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện lần này, ngươi đừng tự tham dự vào nữa."

Cặp mắt vốn không có thần thái của Mộc Lưu Nhi bỗng nhiên lóe sáng lên: "Tại sao?"

Trong lòng nàng ta nghĩ, cuối cùng thiếu gia cũng quan tâm đến ta rồi sao?

"Ngươi tham dự vào ngược lại sẽ làm hỏng chuyện, ý của phụ thân là chuyện này phải không có quan hệ với chúng ta mới tốt, các ngươi cung cấp cho Bạch Thượng Niên tất cả tin tức mà ông ta muốn, động thủ như thế nào là chuyện của Bạch gia bọn họ... Giết một tên Thẩm Lãnh mà thôi, thật sự cần đến phụ thân cũng hao tổn tinh thần ư?"

Mộc Lưu Nhi bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra mục tiêu của chúng ta không phải Thẩm Lãnh."

"Đương nhiên không phải."

"Đó là Sầm Chinh mà Bạch gia muốn động đến?"

"Ngươi nhìn quá nông cạn, đó là thù riêng của Bạch gia, không liên quan đến chúng ta."

Mộc Lưu Nhi đột nhiên ngẩng đầu: "Là hắn? !"

Mộc Tiêu Phong hơi cong khóe miệng lên: "Đúng thế... Hắn mới là hòn đá ngáng chân ở phía trước ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.