Thôn mà Thẩm Lãnh bọn họ ở tạm gọi là thôn Ngụy, cách nơi này khoảng hai mươi mấy dặm có một thôn quy mô nhỏ một chút tên là Tích Thiện Trang. Từ hôm qua đến hôm nay người của Lưu Vân Hội đã ở bên ngoài Tích Thiện Trang trông chừng nửa ngày một đêm, mọi hành động của người Quán Đường Khẩu ở trong thôn đều thấy rõ ràng.
Hắc Nhãn ngồi xổm trên sườn dốc bên ngoài thôn, miệng ngậm một cái tẩu trông già dặn hơn vài phần, nhưng người trẻ tuổi trông có vẻ già dặn ngược lại còn có vài phần đáng yêu, nhưng ánh mắt của gã lại chẳng đáng yêu chút nào, chỉ có sát ý.
Học theo dáng vẻ người già đập đập tẩu thuốc vào đế giày, Hắc Nhãn đứng dậy: "Đến lúc rồi."
Hán tử áo trắng ở phía sau lấy một cái còi cong ngón búng một cái, còi phát ra tiếng vang cao vút tận trời cao, các hán tử áo trắng ở trong rừng trước cửa thôn xách đao ra khỏi rừng cây, không che không giấu.
Trên nóc một căn nhà, Đoạn đeo song đao ngửa người ra sau nhảy xuống, lúc chạm đất đã ở sau lưng một tên sát thủ Quán Đường Khẩu, đoản đao đâm vào cổ từ bên trái xuyên ra ngoài từ bên phải, tay kia của Đoạn thì bịt miệng người nọ, lúc buông tay ra người đã không còn thở.
Gã ta đáp xuống ở trong ngõ, mười mấy tên sát thủ của Quán Đường Khẩu ở phía bên kia ngõ đã xông tới, đối diện là một đám đao khách áo trắng hướng mũi đao về phía trước.
Đoạn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225845/quyen-1-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.