Sau khi cơm nước no nê lão viện trưởng trông càng đáng yêu hơn một chút, rượu mạnh bắc cương đã lấy đi vẻ nghiêm nghị trên người lão, một lão ngoan đồng mặt hồng hào tựa như mới từ trên trời về tới nhân gian, nhìn có vẻ hòa ái giống như Trần đại bá vậy.
"Có muốn ở lại thư viện không?" Lão nheo mắt hỏi Thẩm Lãnh.
"Không muốn."
"Đồ ăn ngươi làm thực sự rất ngon..."
"Tạm biệt viện trưởng đại nhân."
Lão viện trưởng có chút không vui nhìn Thẩm Lãnh thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi: "Nếu không thì ta chuyển thư viện đến quận An Dương?"
Thẩm Lãnh: "Say rồi say rồi."
Lão viện trưởng ngồi xụi lơ trên ghế cười híp mắt: "Say? Chút rượu này vẫn chưa đến mức khiến ta thất thố, hai nha đầu ngoài cửa các ngươi tự về đi, ta giữ tên tiểu tử này ở lại làm đầu bếp."
Trà gia đang đứng ở cửa nhìn chung quanh một cái, đâu có hai nha đầu nào, rõ ràng chỉ có một mình nàng, một lát sau mới phản ứng lại được, lão viện trưởng bị hoa mắt rồi.
"Tên kia, tỷ muội song sinh đó là người của ngươi sao? Hạnh phúc quá đó."
"Viện trưởng..."
Thẩm Lãnh đi tới bịt miệng lão viện trưởng: "Nhất bôi phong hầu này của bắc cương sao không bịt được miệng..."
Lão viện trưởng cầm tay Thẩm Lãnh lắc lắc, nói: "Hoá ra ngươi cũng là song sinh à."
Thẩm Lãnh: "..."
Lão viện trưởng: "Có phải rất phức tạp rất khổ não không? Không phân rõ thì làm sao?"
Thẩm Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225836/quyen-1-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.