Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh gặp người ở cấp bậc đại tướng quân, nhìn lão nhân hùng tráng râu quai nón kia, trong lòng không tự chủ được mà nảy sinh một sự kính sợ. Trong ánh mắt Thiết Lưu Lê, không phải trải qua bách chiến sẽ không thể có.

Tính ra ông ta chắc đã hơn năm mươi tuổi, chòm râu có một nửa đã đốm bạc, nhưng điều không hề nghi ngờ là ông ta ngồi ở đó chính là một ngọn núi, đứng lên chính là một cây cột chống trời, điều quan trọng hơn ông ta là Đại Ninh bắc cương môn hộ.

Sự chú ý của Thiết Lưu Lê tựa như đều đặt hết trên người Mạnh Trường An, dù sao thì Mạnh Trường An mới là người của ông ta. Điều này ngược lại còn khiến cho Thẩm Lãnh nhẹ nhõm không ít, dù sao đối mặt một vị đại tướng quân như vậy vẫn không thể tránh khỏi có áp lực.

"Làm không tồi." Thiết Lưu Lê trầm mặc một hồi rồi nói với Mạnh Trường An: "Nhưng mà ngươi biết, chuyện này khoảng hai ngày sau ta mới nhận được tin tức, dù sao ta cũng nên tọa trấn A Lê chứ không phải là thành An. Từ Phong Nghiễn Đài đến A Lê ít nhất phải đi bốn năm ngày, quân báo cấp tốc dù đi hai ngày hai đêm thì cũng phải đến hai mươi bốn canh giờ sau ta mới có thể biết việc ngươi làm."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi nghe hiểu được những lời ta nói không?"

Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ như có chút thất thần, nghe được câu này mới khẽ gật đầu: "Nghe hiểu rồi."

Thiết Lưu Lê hơi tức giận, đây chính là người lão viện trưởng nhắc đến? Một bộ dạng mất tập trung, ánh mắt lơ đãng, rõ ràng đã thất thần.

"Vậy ngươi nói xem nghe hiểu cái gì?"

"Đại tướng quân nói là sau hai mươi bốn canh giờ mới biết việc ngươi làm, đại tướng quân đã dùng một chữ ‘ngươi’ chứ không phải ‘các ngươi’, cho nên tất nhiên không phải đại tướng quân nói với ta, ta không ở trong phạm vi mà đại tướng quân nên biết, hoặc là từ đầu đến cuối ta đã không xuất hiện ở đây mới hợp lý. Đại tướng quân lại cố ý hỏi ta một lần, cho nên ta cảm thấy phải có chút không được tự nhiên, vì vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là không muốn để cho bản thân quá thất vọng."

"Ngươi có ý gì?" Thiết Lưu Lê sắc mặt lạnh đi.

"Không có gì, nếu như không có chuyện gì khác ti chức xin đi ra ngoài trước đợi Mạnh Trường An, đợi đại tướng quân căn dặn xong, ta nói với hắn vài lời lời rồi trở về thủy sư ngay."

Thiết Lưu Lê nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi nói là, ngươi xem thường ta?"

"Ti chức vẫn chưa có tư cách xem thường đại tướng quân, ti chức chỉ cảm thấy không nên tiếp tục nghe tiếp, hà tất khiến cho đại tướng quân sau đó còn phải nhắc nhở ti chức nên nhớ những gì, nghe hiểu những gì?"

Thiết Lưu Lê hừ một tiếng, nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đây chính là huynh đệ ngươi? Dường như kém ngươi quá xa!"

Mạnh Trường An nói từng chữ từng câu: "Ti chức không cho rằng hắn nói sai, ti chức cũng không cho rằng hắn kém xa ta."

Thiết Lưu Lê vỗ bàn bộp một tiếng: "Ngươi còn chưa lĩnh quân công đâu, ngông cuồng hơi sớm rồi đấy."

Mạnh Trường An nói: "Ta nhớ lần đầu tiên đại tướng quân tìm đến ta, ta nói ta không muốn nghe lời đại tướng quân nói, nghe xong sẽ chết, không làm cũng sẽ chết, đại tướng quân cười ta, nói ngươi đánh giá thấp khí độ của bệ hạ."


Thiết Lưu Lê nhíu mày: "Hửm?"

Thẩm Lãnh kéo Mạnh Trường An một cái, nhưng Mạnh Trường An vẫn tiếp tục nói: "Không có gì, khí độ mà thôi."

Thiết Lưu Lê đột nhiên nở bật cười, cũng không nhìn ra là bị tức quá hóa cười hay là vì cái gì khác.

"Tuổi trẻ quả nhiên khí thịnh..." Ông ta đứng lên vỗ vỗ vai Mạnh Trường An: "Ta cũng rất thích nghĩa khí huynh đệ giữa các ngươi, nhưng ngươi nói đến khí độ hai chữ, hiển nhiên là cảm thấy là lúc nãy ta đang bài xích huynh đệ Thẩm Lãnh của ngươi?"

Mạnh Trường An nói: "Chiến binh của thủy sư là chiến Binh, biên quân bắc cương cũng là chiến binh."

"Ấu trĩ."

Thiết Lưu Lê vừa sải bước đi vào phòng vừa nói: "Ta nói với hắn câu nói đó không phải muốn bài xích hắn, việc này là công lao của hai người các ngươi thì là của hai người các ngươi, nhưng mà phần của hắn không ở chỗ ta, hơn nữa cũng sẽ không có thứ gì thực chất rơi trên người hắn. Mạnh Trường An, hai phần công lao này của ngươi báo lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ít nhất bệ hạ sẽ cho ngươi một chính ngũ phẩm, huân tước tất nhiên cũng sẽ có, nhưng mà ngươi nghĩ Thẩm Lãnh sẽ được cái gì?"

Mạnh Trường An trầm tư một lát rồi trả lời: "Sẽ khiến cho bệ hạ nhớ tên của hắn."

Thiết Lưu Lê: "Còn gì nữa không?"

"Ti chức không nghĩ được."

"Ngu xuẩn!" Thiết Lưu Lê trừng trắng nhìn gã: "Có rất nhiều người khiến cho bệ hạ nhớ tên, hiện tại ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết chuyện Thiên Văn Các... Trong Thiên Văn Các các có rất nhiều người trẻ tuổi mà bệ hạ nhớ tên, có những người tên tuổi xếp trước hai người các ngươi rất xa, mà Trường An ngươi sẽ nhận được tất cả những gì nên nhận được, thậm chí ngươi có thể suy nghĩ sâu xa hơn, có phải là vì để giữ được tất cả những gì ngươi nên nhận được mà bổn đại tướng quân mới mạo hiểm diệt trừ Bùi Khiếu?"

"Đương nhiên ngươi cho rằng đó là chuyện bệ hạ cần ta làm, nhưng tại sao ta phải giao cho ngươi?"

Thiết Lưu Lê dừng lại: "Hãy nhớ kỹ ân tình của bệ hạ đi, về sau cố gắng ra sức vì Đại Ninh, tận trung với bệ hạ... Về phần Thẩm Lãnh, không nhận được thứ ngươi nên nhận được, đối với ngươi mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Bệ hạ là một người trọng tình nghĩa, điều này không thể nghi ngờ, khiến cho bệ hạ cảm thấy mắc nợ ngươi chút gì đó, chẳng lẽ không tốt không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Cảm ơn đại tướng quân nhắc nhở."

"Câu cảm ơn hơi qua loa." Thiết Lưu Lê khoát tay: "Ta rất thích tuổi trẻ khí thịnh các ngươi, bởi vì lúc trẻ ta cũng là như thế này..."

Ông ta một trở lại ghế ngồi xuống: "Chắc hai người các ngươi còn có lời muốn nói, trên đường Vĩnh Ninh trong thành An có mấy tửu quán cũng không tệ, bắc cương có rượu mạnh nhất bôi phong hầu đặc sản, có thể đi nếm thử... Bổn đại tướng quân còn phải đau đầu nghĩ xem làm sao viết cho Bùi Đình Sơn một phong thư đây, haiz... Đi đi đi, đừng lảng vảng trước mắt ta nữa."

Hai người hành quân lễ, sau đó cáo từ.

Lúc mới đi đến cửa đột nhiên bị Thiết Lưu Lê gọi lại: "Trường An, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, cũng biết tại sao vừa rồi Thẩm Lãnh cãi lại ta. Võ Tân Vũ mang người đến ngay bên ngoài Phong Nghiễn Đài nhưng lại không cứu các ngươi, là vì sau chuyện này các ngươi mới có phân lượng đáng được cứu... Ngươi, có chịu làm nghĩa tử của ta không?"

Mạnh Trường An sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Thiết Lưu Lê cúi đầu không nhìn Mạnh Trường An, mà vẫn luôn khó khăn suy nghĩ làm sao hạ bút viết thư cho Bùi Đình Sơn.

"Trong triều đình đã có người nghị luận, nói ngươi là nhi tử của thủy phỉ xuất thân không tốt, không thể trọng dụng, làm nghĩa tử của ta, dù sao cũng có thể làm cho một số người câm miệng."

Mạnh Trường An thấy ấm áp trong lòng: "Nhưng mà như vậy thì phong thư này của đại tướng quân lại càng không dễ viết."

Thiết Lưu Lê nhún vai: "Đúng vậy, không dễ viết... May là bắc cương đông cương cách xa nhau, chín ngàn đao binh có thể chạy thẳng tới thành Trường An, nhưng chưa chắc có thể chạy tới thành A Lê ta, sao nào, chẳng lẽ ngươi không vui vẻ bằng lòng?"

Thẩm Lãnh lại kéo ống tay áo Mạnh Trường An: "Nói ngươi vui vẻ bằng lòng."

Mạnh Trường An: "Sao ngươi giống như gà mái thế?"

Thẩm Lãnh bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Ti chức có thể suy nghĩ một đêm không, bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến đại tướng quân."

Thiết Lưu Lê cười: "Ngươi còn lo lắng cho ta? Tiểu tử, nếu ngươi trở thành nghĩa tử của ta, sau này khả năng mất mạng trên chiến trường sẽ càng lớn... Lúc ta còn trẻ giương đao phóng ngựa đều không chịu đi sau người khác, sau này nếu ngươi làm nghĩa tử của ta, đương nhiên cũng không thể đi sau người khác, người xông lên trước nhất là ngươi, huống hồ ngươi cho rằng dây là chuyện tốt? Ngươi có một phần công lao ta chỉ có thể cho ngươi nửa phần, ngươi có hai phần ta chỉ có thể cho ngươi một phần, không bởi vì cái khác, chỉ bởi vì ngươi là nghĩa tử của ta."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Vậy không làm."

Thiết Lưu Lê sững sờ: "Hửm?"

"Đại tướng quân không thẹn với lương tâm, cho nên một phần chính là một phần, hai phần chính là hai phần."

Thiết Lưu Lê cười ha ha: "Ngươi gấp gáp muốn leo lên như vậy?"

Mạnh Trường An liếc nhìn Thẩm Lãnh theo bản năng, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiết Lưu Lê: "Đại tướng quân muốn nhận ta làm nghĩa tử, là vì trong triều đình có người nói ta là nhi tử của thủy phỉ, sau khi người trong triều đình nghe được tin đại tướng quân nhận ta làm nghĩa tử, hơn phân nửa đều sẽ ngoan ngoãn câm miệng, phân lượng của đại tướng quân quá nặng, nặng đến mức bọn họ không dám ăn nói lung tung..."

"Cho nên?" Thiết Lưu Lê hỏi.

"Cho nên, ta muốn nhanh chóng khiến cho phân lượng của bản thân nặng một chút, nặng đến mức khiến cho người khác không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."

"Cuồng!" Thiết Lưu Lê trừng mắt lườm gã một cái: "Cút đi, ta chỉ cho ngươi thời gian một đêm để suy nghĩ, chẳng lẽ làm nghĩa tử của Thiết Lưu Lê ta là chuyện dễ dàng như vậy? Nhưng có một điều ngươi nói cũng không sai, nếu ta đã công tư rõ ràng không thẹn với lương tâm, cho nên một phần chính là một phần, hai phần chính là hai phần."

Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì không cần suy nghĩ một đêm."

Thiết Lưu Lê cười ha ha: "Cút đi uống rượu đi!"

"Vâng!"

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời hành một quân lễ.

Mạnh Trường An cùng Thẩm Lãnh sóng vai đi ra ngoài: "Hôm nay hai chúng ta có thể nhiều uống một chút, đừng như lúc ở thành Trường An, ta bị thương một chút mà lại không cho ta uống thống khoái."

"Không phải hai chúng ta, là ta vàngười của ta, có lẽ sẽ nhiều hơn."

"Mười người, nhiều hơn?" Mạnh Trường An suy nghĩ một lát rồi bật cười: "Đúng vậy a, nên nhiều hơn.”

Không lâu sau đó, đội mười người Thẩm Lãnh mang đến và năm mươi mấy thám báo thủ hạ của Mạnh Trường An đi theo sau lưng hai người bọn họ ra khỏi quân doanh thành An. Bất kể là chiến binh thủy sư mặc quân phục màu lam đậm hay là chiến binh biên quân mặc quân phục màu đen, giờ phút này đều là huynh đệ. Có thể theo Thẩm Lãnh vạn dặm xa xôi từ Giang Nam đến bắc cương liều mạng, các thám báo đều rất biết rõ, những gã thủy sư này có thể làm huynh đệ.

Cho nên đội ngũ liền trở nên ồn ào nhốn nháo, lúc đi trên đường liên tiếp đưa luôn dẫn đến sự chú ý của người đi đường.

Nơi này là biên thành mới xây sau khi Phong Nghiễn Đài bị vứt bỏ, luận quy mô còn lớn hơn gấp đôi Phong Nghiễn Đài, ngoại trừ biên quân đóng quân ra còn có không ít bách tính cũng sống ở nơi này, lúc phồn hoa trên đường lớn cũng là người đến người đi.

Thiết Lưu Lê nói không sai, trên đường Vĩnh Ninh có cái tên hàm ý không tệ này quả thực có mấy tửu lâu quy mô không nhỏ. Ngoài tiếp đón các chiến binh lúc nghỉ ngơi ra, còn có rất nhiều người từ nội địa đến biên thành này xem tái ngoại phong quang, gần như trên vách tường trắng của mỗi tửu lâu đều viết kín thi từ của văn nhân mặc khách.

Cuối cùng Thẩm Lãnh bọn họ lựa chọn một tửu lâu quy mô có vẻ lớn nhất, lúc đi đến bên ngoài cửa Mạnh Trường An đột nhiên đứng lại, hơi nhăn nhó: "Ta..."

Thẩm Lãnh lục túi tiền ra nhét vào trong tay gã: "Cầm đi."

Mạnh Trường An thở dài: "Sợ là sẽ bị ngươi xem thường."

Thẩm Lãnh: "Ngươi cho rằng ta vốn đã không xem thường?"

Mạnh Trường An hừ một tiếng, cất bước đi vào tửu lâu.

Thoáng cái đã có nhiều binh lính vào như vậy khiến tiểu nhị giật mình. Lúc này trời còn chưa có tối, nhiều binh lính vào tửu lâu như vậy là chuyện cực kỳ hiếm thấy, biên quân Đại Ninh quân luật cực nghiêm, những binh lính này sợ là đã hồ đồ rồi.

Chưởng quầy sau khi nhìn thấy khoát tay cho tiểu nhị xuống dưới, ông ta đích thân đến tiếp đón, cười ôn hòa nói với Mạnh Trường An: "Quân gia, có phải là chúng ta đổi giờ khác hãy đến không? Đợi trời tối một chút, ít nhất cũng đợi trong tửu lâu này ít khách một chút, nếu không thì ảnh hưởng không tốt đối với biên quân chúng ta. Không phải là ta không muốn làm ăn với chư vị quân gia, mà là nghĩ đến quân luật nghiêm khắc thay chư vị quân gia."

Mạnh Trường An nghiêm trang nói: "Vậy không được, phải uống rượu ngay bây giờ."

Chưởng quầy sửng sốt: "Tại sao?"

Mạnh Trường An nói: "Bởi vì chúng ta là phụng quân lệnh uống rượu."

Chưởng quầy đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hạ giọng hỏi một câu: "Chắc là đã đánh thắng quân tóc đỏ phía bắc một trận?"

Mạnh Trường An cười gật đầu.

Chưởng quầy quay đầu lại hô lớn một tiếng: "Mang ra hai vò rượu cũ ra mời chư vị quân gia, ta mời!"

Các vị khách đang ăn cơm trong đại sảnh nghe được câu này không hẹn mà cùng đứng lên, ai cũng hiểu trong lời nói này là có ý gì. Du khách đến từ thiên nam địa bắc, biên dân bản địa, tiểu thương làm buôn bán đồng thời giơ bát rượu lên chạm vào nhau.

"Kính biên quân!"

Mạnh Trường An giơ tay lên vỗ ngực bộp bộp bộp: "Kính Đại Ninh!"

"Kính Đại Ninh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.