Cổ ngữ nói quyền phạ thiếu tráng, sức lực đâu có giống nhau.
Quá khứ không ai biết đao thủ của Lưu Lãng Đao lại chính là lão già canh cửa mũi đỏ của thư viện Nhạn Tháp, sau này sợ rằng cũng chẳng có mấy người biết được.
Thẩm Lãnh biết rõ những người này đều là người xấu, người ác, vì tiền mà có thể làm bất cứ việc gì, cho nên lúc Thẩm Lãnh hạ thủ cũng không lưu tình chút nào, nhưng khoảnh khắc lão già đó ngã xuống dưới đao của hắn, dường như thứ hắn nhìn thấy không chỉ là sinh mạng của một người biến mất, còn có một sự bất cam đối với số phận an bài.
Thủy phỉ trên sông Giang Nam luôn nói nếu như không lo cơm áo thì ai muốn đi làm giặc?
Đây chính là câu nói rắm chó, muốn nhạt nhẽo bao nhiêu có nhạt nhẽo bấy nhiêu.
Cho nên lúc Thẩm Lãnh nhìn lão già kia ngã xuống, trong ánh mắt có sự bất cam, cũng không có vẻ đau lòng gì.
Người xấu mà đóng một con dấu không cam số phận an bài lên việc xấu do mình làm thì không phải là người xấu?
Lưu Lãng Đao còn lại không nhiều, ít nhất 40-50 người, bọn chúng thấy đao thủ ngã xuống, đao trong tay càng nắm chặt hơn.
Thẩm Lãnh tưởng rằng bọn chúng sẽ liều mạng nhưng lại không có, mấy chục tên đao khách quỳ xuống, những kẻ vì tiền mà việc gì cũng chịu làm này gần như đồng thời kề đao thép trong tay lên cổ, sau đó có gần một số người cắt cổ, hơn một nửa số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225764/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.