Lúc qua sông Nam Bình, Thẩm tiên sinh bỗng nhớ đến một chuyện, sau đó không tự chủ được mà bật cười. Thẩm Trà Nhan đang trông chừng Thẩm Lãnh vụng về đứng tấn, nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh: "Cười gì vậy?"
"Ba chúng ta đều họ Thẩm."
Lúc Thẩm tiên sinh nói ra câu này, có một sự đắc ý mà người khác không hiểu được.
Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trà Nhan: "Giống một nhà ba người không?"
Trà Nhan: "Ha ha."
Thẩm tiên sinh là một người phong độ ngời ngời, trước đây lúc mặc đạo bào, ở trong thành Vân Tiêu cũng có không biết bao nhiêu phụ nhân nhìn thấy ông là không đi nổi. Lúc này mặc dù đã thay đạo bào bằng trường sam, nhưng đã tăng thêm mấy phần tiêu sái bớt đi mấy phần cứng ngắc, nhìn càng có phong thái hơn lúc còn trẻ.
Trà Nhan là một mỹ nhân, mười hai tuổi đã có bảy phần quốc sắc thiên hương.
Thẩm Lãnh thì bình thường, tuy rằng mi thanh tú mục nhưng vì quanh năm làm việc cực khổ nên da hơi thô ráp, da mặt cũng đen, chỉ có đôi mắt là có vẻ sáng lạ thường.
Trà Nhan nhìn thấy Thẩm Lãnh ngây ngô cười: "Ngươi cười cái gì?"
"Một nhà ba người." Thẩm Lãnh ngây ngô cười trả lời.
"Ngươi xấu nhất."
Thẩm Trà Nhan đi qua đá vào bắp chân hắn một cái: "Ngươi đây cũng gọi là đứng tấn à? Yếu xìu giống như hai sợi mì vậy, đứng tấn phải vững, đừng nói gió táp mưa sa, ngay cả núi sập đất nứt cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225736/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.