Thố Tử gật nhẹ đầu:
- Tiểu hầu gia, thuộc hạ thấy hoàng tộc Tiêu thị này đúng là chẳng ra gì! Đàm Đài Tẫn cho dù chỉ là vật thế chấp giữa hai quốc gia thì cũng không nên dung túng Tiêu Lương như vậy chứ?!
Mèo nhỏ trong lòng lại bắt đầu nhe nanh, chẳng qua cũng chỉ hù doạ nhè nhẹ, không hung dữ giống lần đầu tiên nữa.
Trầm Ngọc xoa xoa đầu mèo nhỏ để trấn an nó, cũng không biết là có từ khoá nào làm chập mạch mèo nhỏ hay không, thật là dễ cáu kỉnh.
A Đậu nhìn chằm chằm mèo nhỏ không nói chuyện, Thố Tử lại vỗ một cái vào đầu mèo nhỏ, mèo nhỏ lấy tay hùng hổ hất văng ra, chui sâu vào ngực Trầm Ngọc.
A Đậu phì cười:
- Thố Tử, huynh chọc tiểu mèo hoang giận dỗi rồi, đừng có chạm vào nó nữa, nó cào cho mấy đường nữa bây giờ.
Thố Tử bĩu môi hừ cười, tiếp tục nói:
- Mấy hôm trước Tiêu Lương có đến Trân Châu các dạo chơi, vô tình để mắt tới Tam Lục Bảo Thạch liền rút ngân phiếu mua nó về phủ, hình như là định để trưng bày vào ngày lễ trưởng thành của gã.
Trầm Ngọc tự rót cho mình một ly trà ấm, nhấp một ngụm, cả người toát ra vẻ đạm bạc lại thanh tao, người không biết nhìn vào còn tưởng một văn sĩ nho nhã đang thưởng trà, ai có thể ngờ Trầm tướng quân uy phong thiên hạ lại còn có một mặt văn nhã như vậy đâu?
Trầm Ngọc thấp giọng:
- Nói tiếp.
Không đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974825/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.