Mọi người ai cũng mang theo tâm sự nặng nề rời khỏi tẩm phòng của Trầm Ngọc.
Thố Tử giúp nàng đắp chăn, nhìn thấy trời đã tối đen, cũng vội vàng trở về nhà.
Trầm Ngọc nằm trên giường, có chút thổn thức:
- Ngươi có thể sử dụng tiên lực?!
Nàng giơ tay ra nhìn, thông qua ánh đèn dầu mờ mờ, bàn tay trắng nõn tinh tế đến quá phận, nếu nhìn gần sẽ thấy, bàn tay xinh đẹp này căn bản không giống với bàn tay của nam nhân.
Từ cổ tay đến khuỷu tay có một đường rọc dài, nhìn qua cũng không giống một đường rọc, mà càng giống một cái đồ đằng.
Càng nhìn gần một chút sẽ phát hiện, hình rọc có chi tiết tinh xảo, đây rõ ràng chính là Thanh Long đồ đằng!
Trầm Ngọc nhẹ nhàng sờ nó, cảm nhận độ dài của Thanh Long đồ đằng đang giảm đi, chỉ có thể cười khổ.
Cạch.
Xoạt, xoạt.
- Kẻ nào?
Trầm Ngọc bật người ngồi dậy, vết thương va chạm mạnh, lập tức bị đau đến mặt mày trắng bệch.
- Meo!
Mèo nhỏ đi cả ngày, cuối cùng cũng đã trở về.
Trầm Ngọc thở ra một hơi, đồ đằng trong tay dường như lại ngắn đi một tí, giảm nhỏ đến nỗi nhìn mắt thường cũng sẽ không thấy được.
- Meo...
Mèo nhỏ leo qua cửa sổ, chạy đến chỗ nàng, meo lên mấy tiếng.
Trầm Ngọc nhẹ xoa đầu nó, bây giờ đã lỡ ngồi dậy, nằm xuống thì lại sợ đau, vì thế nàng quyết định đứng dậy đi ra ngoài.
"Sao cái người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974812/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.