Đem mèo con ném lên giường, Trầm Ngọc lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Ngày hôm nay, nàng là cố tình không tránh.
Lý do thì có rất nhiều, những chủ yếu vẫn là muốn nghỉ làm thêm vài ngày, nàng lười lên triều nhìn sắc mặt của mấy lão quan viên già kia.
Quả nhiên, ngày hôm sau Tiêu Dực đã tặng tới một đống đồ bổ, còn đặc biệt nói "khi nào khoẻ hẳn lên triều", rất vừa ý nàng.
Nói thật thì nàng thích cảm giác đi đánh trận, chứ không hề thích cảnh hằng ngày đấu trí đấu dũng cùng một đám bô lão.
Lý Vân từ sáng sớm đã đến thăm nàng, đút nàng uống thuốc, thay nàng băng bó lại vết thương rồi mới rời đi.
Bà là chủ mẫu hầu phủ đương nhiên không rảnh rỗi, quản lý vô số sổ sách lớn bé khác nhau, có khi còn bận hơn cả đương sự Trầm Lạc Ngư.
Người lớn đều có việc riêng của mình, mà Thố Tử cùng A Đậu lại kẹt việc trong doanh, chỉ còn mỗi bạn nhỏ Lý Trạch Khiêm lén trốn học mà chạy tới hầu phủ chơi với nàng.
Trầm Ngọc chống cằm ngồi nhắm mắt, hơi thở đều đều nhẹ nhẹ như đang thư giãn.
- Oa, biểu ca, con mèo này tên là gì vậy?
Nàng thậm chí còn không thèm mở mắt, chỉ nhàn nhạt nói:
- Chưa đặt tên.
- Vậy đệ đặt tên cho nó được không?
Đôi mắt lấp lánh của Lý Trạch Khiêm nhìn thẳng về phía Trầm Ngọc, ngữ khí vừa nũng nịu lại vừa đáng yêu, ánh mắt chỉ kém chút nữa là phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974811/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.