Hai đứa nhỏ, đứa này nắm vạt áo đứa kia lần mò theo cái hành lang dài ngoằng ngoèo cùng với ánh sáng mập mờ của cây đèn ngoài sân le lói sau lớp rèm nhung khẽ bay theo làn gió. Trong không gian tĩnh mịt hòa với dàn nhạc giao hưởng của bầy côn trùn nơi miền quên, khiến cho không khí càng thêm phần căng thẳng, quỷ dị.
Đi được một lúc thì chúng nhìn thấy một cánh cửa gỗ khá lớn, cả hai vui mừng ôm choàng lấy nhau mừng rỡ muốn rơi cả nước mắt. Tùng Bách mạnh dạn tiến tới thò cánh tay nhỏ tròn trịa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa dần mở ra, âm thanh cũ kĩ kêu kèn kẹt, hình ảnh cái nhà bếp ấm cúm đầy ấp thức ăn trong trí tưởng tượng dần mở ra, bỗng hai đứa nhỏ sững sờ trước cảnh tượng trước mặt, dường như bọn chúng đang trở về những năm 90 của thế kỉ trước.
Cái bếp củi cũ kĩ xây bằng gạch, kế bên là đống củi khô, xung quanh là mấy cái tủ gặc rê bám đầy bụi, ở giữa là bộ bàn ghế đẩu bằng gỗ lởm chởm vài cây đinh.
- Tú Anh, cậu có chắc chỗ này có cơm ăn không? - Tùng Bách lặng người, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cô bạn cũng đang há miệng ngạc nhiên bên cạnh.
- Chắc là có đồ ăn thôi. - Tú Anh ngại ngùng cười trừ rồi đi lại mở từng cái gạc rê ra tìm kiếm cái gì đó có thể lót dạ.
- Cậu nói là cậu biết bếp ở đâu mà, không biết đâu mắc đền đi, tớ theo cậu đi xa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-mong/3398794/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.