Ngày kế tiếp, thằng bé Gia Bảo mệt mỏi tỉnh dậy sau cơn sốt vật vã đêm qua, nó ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ cả buổi. Tới tờ mờ tối, trong bữa cơm gia đình ấm cúng với các món ăn ngon mà cô Tâm cất công chiêu đãi nó. Trong không khí vui vẻ, hạnh phúc đó bỗng dưng Gia Bảo thông báo mong muốn của mình khiến cả nhà sượng lại đầy ngạc nhiên.
- Du học? - Thầy An hốt hoảng, ngạc nhiên thoáng chút tò mò khi nghe Gia Bảo nói.
- Dạ thưa thầy, con muốn đi du học. - Gia Bảo nghiêm túc ngồi trên bàn ăn thưa chuyện.
- Con nghĩ kỹ chưa? Anh quốc xa xôi, lạnh lẽo con lại một thân một mình… - Cô Tâm pha một nước cam đặt vào tay nó, cô lo lắng nên nói luyên tha luyên thuyên.
- Cô đừng lo, con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình mà. - Gia Bảo gắng mỉm cười, an ủi cô Tâm tốt bụng.
- Nhưng…- Cô Tâm lưỡng lự nhìn chồng.
- Con suy nghĩ kỹ chưa? - Thầy An khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt với dáng vẻ suy tư, trầm ngâm mà cắt ngang lời vợ.
- Thưa thầy, lần trước con nhận được học bổng nhưng con mãi vẫn chưa quyết định, bây giờ con suy nghĩ kĩ rồi, con sẽ đi. - Gia Bảo uống một ngụm nước cam, hương vị thơm ngon chua chua ngọt ngọt lan vào trong khoang miệng khiến cho giọng nói khàn đục bi thương của nó dịu di đôi phần.
- Nếu con đã nói vậy thì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-mong/3398791/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.