Đêm đông mưa xối xả, chàng thanh niên với dáng vẻ gầy gò, xanh xao, trên người đeo một túi đồ nhỏ xíu đi thẫn thờ từng bước trên phố vắng về đêm, vết thương trên trán không ngừng rỉ máu, chúng quện vào nhau cùng với mấy sợi tóc lưa thưa trông thật nhếch nhác, thảm hại nhưng có vẻ anh ta chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, mà ngược lại trông hắn thật nhẹ nhõm như muốn buông bỏ mọi thứ.
Đi bộ ròng rã suốt cả một đêm, Gia Bảo đứng trước cửa nhà nọ, đưa bàn tay yếu ớt lạnh như băng lên gõ cửa, đợi một hồi lâu cuối cùng cũng có người đi ra mở cửa.
- Trời ơi! Bảo ơi, con sao vậy nè. - Cánh cửa vừa mở ra người phụ nữ hét toáng lên khi thấy tấm thân nhem nhuốc, thảm hại của nó mà lòng đầy sợ hãi.
- Cô ơi! - Nó chỉ kịp thốt lên vài tiếng yếu ớt rồi ngã nhào xuống đất.
- Thế Phong, xuống đây nhanh lên, nghe mẹ nói không, xuống đây. - Người phụ nữ ấy hét gọi ầm ĩ.
- Mới sáng gà còn chưa gáy mà mẹ la om sòm thế. - Chàng trai trắng trẻo bé nhỏ cãi cái đầu bù xù của mình, ngáp ngắn ngáp dài, uể oải bước xuống nhà.
- Nhìn đi. - Người phụ nữ chỉ tay vào cái thân thể to đùng đang nằm dưới sàn nhà.
Thế Phong là tên chàng trai bé nhỏ đó, trong cơn mơ ngủ thì nhìn thấy Gia Bảo nằm một đống trước cửa nhà mình, cậu bé hốt hoảng, lăng xăng như con gà mắc đẻ cùng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-mong/3398790/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.