Trường Kỳ toàn thân nhuốm máu, bị thương khắp người, nhưng y vẫn mạnh mẽ chống trường thương lưỡi cong nửa quỳ trước mặt ta phục lệnh. 
Suy cho cùng ta vẫn là nữ tử khuê các, bị bộ dạng giống như quay về từ địa ngục của y doạ một trận liền lùi về sau hai bước. 
Y ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên một tia bối rối, sau đó y khép mớ vải rách vụn trên người lại, vội vàng che đi vết thương máu thịt lẫn lộn trước ngực. 
"Doạ đến nương nương rồi, thần biết tội." 
"Lau máu trên mặt đi, cẩn thận quẹt phải mắt." Ta ghi nhớ lời dạy của hoàng tổ mẫu, nhất định không thể để tâm phúc thất vọng, nên kìm nén sợ hãi đi lên phía trước đưa cho y một chiếc khăn tay. 
Y trân trọng nhận lấy khăn tay, sau đó ngã rầm trên đất. 
Đại phu nói với ta y bị thương quá nặng, có thể sống đã không dễ rồi, muốn hồi phục võ công như trước đây tuyệt đối không thể nào. 
Ta vẫn chưa nói gì thì đã nghe thấy y vật vã xuống giường, quỳ trước mặt ta, thề thốt son sắt với ta: 
"Ta sẽ khoẻ lại, ta vẫn sẽ là thanh đao sắc bén trong tay nương nương." 
"Ta tin ngươi." Ta thật sự tin y, bởi vì tình ý cuồn cuộn trong mắt y quả thực quá đỗi mãnh liệt. 
Ta chưa từng cho y câu trả lời, càng không dung túng cho ý nghĩ ngông cuồng của y. 
Nhưng nếu tự hỏi bản thân, tình cảm ta đối với y quả thật không thể xem là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-mon-huu-oan/2793385/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.